Thập Niên Quân Hôn: Chồng Tôi Là Sĩ Quan Cuồng Mê Vợ - 952
Cập nhật lúc: 2025-03-14 09:58:46
Lượt xem: 3
Dư Hoa nghe xong cũng không giấu được sự kinh ngạc:
"Thật không ngờ! Với tính cách ngạo mạn đó, cứ tưởng y thuật phải giỏi lắm chứ. Ai ngờ lại chỉ là lang băm. Không biết ông ta lấy đâu ra tự tin mà đi thi nữa?"
Tần Chiêu Chiêu nhướng mày cười:
"Ai mà biết được! Đúng là chuyện khó tin!"
Chợt nhớ ra điều gì, cô quay sang Trọng Dương, tò mò hỏi:
"Bác ơi, có phải ngay lần đầu gặp, bác đã nhìn ra ông ta là lang băm rồi không? Nên lúc đó bác mới nói câu kia với con?"
Trọng Dương khẽ cười, ánh mắt đầy thâm trầm:
"Hành vi của một người có thể phản ánh phẩm chất và năng lực của họ.
Ngay từ đầu, khi thấy một cô gái trẻ như cô đăng ký thi, ông ta lập tức mặc định rằng cô dựa vào quan hệ mà vào đây. Chưa có chứng cứ gì đã xúc phạm nhân cách người khác, còn cố ý khiêu khích.
Một người như vậy, dù có giỏi đến đâu cũng không thể là một thầy thuốc tốt."
Mộng chuyên đào hố
Còn lấp hố thì hên xui ^^
Ông ngừng lại một chút rồi nói tiếp:
"Trong nghề y, y đức quan trọng không kém gì y thuật. Một người không có đạo đức thì dù có học nhiều cũng sẽ không dành tâm huyết cứu chữa bệnh nhân. Chỉ cần nhìn cách nói năng và cư xử, tôi đã có thể đánh giá được ông ta."
Dư Hoa không khỏi thán phục:
"Ông đúng là có con mắt tinh tường!"
Trọng Dương mỉm cười, giọng điềm đạm:
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/thap-nien-quan-hon-chong-toi-la-si-quan-cuong-me-vo/952.html.]
"Nếu làm nghề này mười, hai mươi, thậm chí ba mươi năm, tiếp xúc với đủ kiểu người, thì chỉ cần nhìn một chút cũng có thể nhận ra thôi."
Tần Chiêu Chiêu khoác tay mẹ chồng, vui vẻ nói:
"Mẹ, bác Trọng mời con đến tham quan phòng khám của bác ấy. Giờ vẫn còn sớm, mẹ đi cùng con nhé."
Dư Hoa lập tức gật đầu:
"Tất nhiên rồi! Mẹ còn định nhờ ông ấy bắt mạch, kê đơn thuốc bồi bổ sức khỏe nữa."
Trọng Dương mỉm cười:
"Không thành vấn đề."
Ba người cùng rời khỏi bệnh viện quân đội. Vì Tần Chiêu Chiêu và mẹ chồng đi xe buýt đến đây, cô nghĩ Trọng Dương chắc cũng như vậy.
Ngay trước cổng bệnh viện, một chiếc Santana đen bóng lặng lẽ đỗ bên lề đường. Ở thời điểm này, loại xe này chủ yếu là xe công vụ của các cơ quan chính phủ, xe tư nhân cực kỳ hiếm.
Dư Hoa nhìn chiếc xe, không giấu nổi sự thích thú:
"Chiêu Chiêu, nhìn kìa! Xe hơi đấy, đẹp quá!"
Tần Chiêu Chiêu đã quen với xe cộ hiện đại ở kiếp trước, đối với cô, chiếc Santana này chỉ là một mẫu xe bình thường, thậm chí có phần cổ lỗ. Nhưng thấy mẹ chồng hào hứng như vậy, cô cũng phối hợp nói:
"Mẹ, sau này con kiếm được tiền, việc đầu tiên là mua tặng mẹ một chiếc."
Dư Hoa nghe xong, cười đến híp cả mắt:
"Có lòng như vậy là mẹ vui lắm rồi. Nhưng xe này chắc đắt lắm, mẹ không nỡ để con tốn kém thế đâu."