Thập Niên Quân Hôn: Chồng Tôi Là Sĩ Quan Cuồng Mê Vợ - 946
Cập nhật lúc: 2025-03-13 09:45:09
Lượt xem: 8
Hai người tiếp tục đi dạo quanh thư viện. Tần Chiêu Chiêu tình cờ nhìn thấy một cuốn sách y học về các bài thuốc chữa bệnh nan y. Đây là sách của một danh y tên Trọng Dương.
Dù chất lượng in không tốt, nhưng những phương thuốc và bệnh án trong sách lại khiến cô kinh ngạc. Như tìm thấy báu vật, cô lập tức mua về.
Buổi chiều, cô ngồi xuống dạy Vương Tuệ Lan học bảng chữ cái.
Cách dạy của cô vừa tỉ mỉ vừa dễ hiểu, giúp Vương Tuệ Lan tiếp thu rất nhanh. Chưa đầy một giờ, cô ấy đã thuộc lòng toàn bộ bảng chữ cái.
Sáng hôm sau, Tần Chiêu Chiêu đến bệnh viện quân đội để tham gia kỳ thi tuyển dụng.
Dư Hoa cũng xin nghỉ phép để đi cùng cô.
Bệnh viện Quân khu vô cùng đông đúc, người ra kẻ vào không ngớt.
Từ những người trẻ tuổi đến người già, từ quân nhân tại ngũ đến những người đã xuất ngũ, tất cả đều có mặt.
Hầu hết người đến đây khám bệnh đều là quân nhân hoặc thân nhân của họ. Người dân bình thường cũng có thể đến khám, nhưng quân nhân và thân nhân của họ được ưu tiên hơn hẳn.
Không khí bệnh viện vừa bận rộn vừa có chút nghiêm trang.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/thap-nien-quan-hon-chong-toi-la-si-quan-cuong-me-vo/946.html.]
Tần Chiêu Chiêu theo mẹ chồng đi vào khu đăng ký, nơi họ đã ghi danh trước đó vài ngày. Trong sảnh chờ, những người tham gia kỳ thi đều đã có mặt, tụ tập thành từng nhóm nhỏ, rì rầm bàn tán.
Mộng chuyên đào hố
Còn lấp hố thì hên xui ^^
Cô nhanh chóng nhận ra gã đàn ông trung niên lần trước đã gây khó dễ cho mình. Ông ta trông rất hoạt bát, đứng giữa một nhóm người, nói chuyện rôm rả, vẻ mặt đầy tự mãn.
Vừa nhìn thấy Tần Chiêu Chiêu, nụ cười trên môi gã thoáng khựng lại trong chốc lát, nhưng ngay sau đó, ông ta chủ động tiến đến.
"Cô là... Tần Chiêu Chiêu, đúng không? Kỳ thi sắp đến rồi mà tôi cứ tưởng cô không dám tới nữa cơ!" Giọng điệu chế nhạo đầy khiêu khích.
Dư Hoa đã nghe con dâu kể về người đàn ông này từ lần trước, nên hôm nay bà cố tình xin nghỉ phép để đi cùng cô. Một phần là để tránh việc con dâu bị ức hiếp, phần khác cũng muốn xem kẻ này là ai mà lại có thái độ quá đáng đến vậy.
Tần Chiêu Chiêu nhướng mày, không ngờ gã này lại không biết rút kinh nghiệm, còn dám ra mặt khiêu khích thêm lần nữa.
"Sao tôi lại không đến được chứ?" Cô bình thản đáp, khóe môi khẽ nhếch lên, "Chưa tận mắt thấy ông tự biến thành trò cười, tôi sao có thể bỏ lỡ?"
Nụ cười trên mặt người đàn ông trung niên lập tức biến mất.
"Người trẻ tuổi nên khiêm tốn một chút, ngông cuồng quá mức sẽ chuốc lấy hậu quả. Nói năng nên để lại cho mình một con đường lui, nếu không sẽ rất khó coi."
Tần Chiêu Chiêu cười nhạt. "Câu này ông nên tự nói với chính mình thì hơn. Tôi còn trẻ nhưng vẫn biết tôn trọng người khác. Còn có những người dù đã sống hơn nửa đời người, tóc đã điểm sương mà vẫn cư xử như một kẻ ngông cuồng, không biết trời cao đất rộng."