Thập Niên Quân Hôn: Chồng Tôi Là Sĩ Quan Cuồng Mê Vợ - 885
Cập nhật lúc: 2025-03-11 11:22:55
Lượt xem: 4
Nhìn người nhân viên trẻ tuổi, có vẻ như là nhân viên mới, cô đành để lại số điện thoại rồi ra khỏi Sở Y Tế.
Ra trạm xe buýt chờ xe, cô vô thức nhìn quanh. Khi lên xe, cô chợt nhận ra người soát vé chính là bà cô của Vinh Xuân Mai.
Tần Chiêu Chiêu thoáng ngạc nhiên. Cô thường xuyên về nhà mẹ đẻ bằng xe buýt, nhưng đã lâu rồi không gặp người này. Cô cứ tưởng bà ta đã nghỉ làm, không ngờ hôm nay lại thấy lại.
Người soát vé nhận ra Tần Chiêu Chiêu, liền cười chào: “Lâu rồi không gặp em.”
Tần Chiêu Chiêu vốn không ưa bà ta. Nếu đối phương không chủ động lên tiếng, cô cũng sẽ làm ngơ coi như không quen biết. Nhưng bây giờ bà ta đã chào hỏi, cô đành lịch sự đáp lại: “Vâng, dạo này tôi ít ra ngoài.”
Ánh mắt người soát vé lướt xuống bụng cô, rồi tò mò hỏi: “Em sinh con rồi à? Đứa bé được mấy tháng rồi?”
Lúc Tần Chiêu Chiêu đưa tiền mua vé, bà ta vừa nhận tiền vừa viết hóa đơn, miệng vẫn không ngừng hỏi han.
“Đúng vậy, con tôi được ba tháng rồi.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/thap-nien-quan-hon-chong-toi-la-si-quan-cuong-me-vo/885.html.]
Người soát vé đưa hóa đơn đã viết xong cho cô, rồi than thở: “Nhanh thật, con lớn thế rồi à? Em có phúc quá. Không như cháu gái của chị, số nó khổ lắm.”
Mộng chuyên đào hố
Còn lấp hố thì hên xui ^^
Tần Chiêu Chiêu vốn không định tiếp tục câu chuyện. Nhưng chợt nhớ đến sáng hôm qua, lúc từ nhà mẹ đẻ về, cô có gặp bố mẹ của Vinh Xuân Mai đang đi tìm con gái. Họ nói Xuân Mai đang ở cữ nhưng lại bỏ nhà đi, dáng vẻ hai ông bà sốt sắng vô cùng.
“Dạo này cô ấy thế nào rồi?” Tần Chiêu Chiêu hỏi.
Người soát vé nghe vậy thì liếc nhìn cô đầy ẩn ý. Bà ta biết rõ chuyện năm xưa giữa Lục Phi và Vinh Xuân Mai, cũng biết Tần Chiêu Chiêu từng bị liên lụy. Việc Xuân Mai giả giấy khám thai, cũng chính là nhờ em chồng của bà ta giúp đỡ. Vì chuyện đó, bà ta bị phạt không ít, cũng chẳng còn hứng thú làm công việc bán vé này nữa.
Bà ta cười khẩy: “Nhà mẹ đẻ của nó gần nhà chồng, hẳn em cũng biết tình hình của nó rồi chứ?”
Tần Chiêu Chiêu thản nhiên đáp: “Tôi không có thói quen dò hỏi chuyện của cô ấy. Hôm qua chỉ tình cờ nghe nói con trai cô ấy đã mất. Ban nãy tôi còn thấy bố mẹ cô ấy đi tìm con khắp nơi, nên muốn hỏi xem họ đã tìm được chưa.”
Lúc này trên xe không có khách lên xuống, người soát vé liền ngồi xuống ghế bên cạnh Tần Chiêu Chiêu, thở dài một hơi.
“Quan hệ hai người kém như vậy, mà em vẫn quan tâm nó à?”
Tần Chiêu Chiêu cười nhạt: “Tôi không thích cô ấy. Cô ấy là người ích kỷ, sẵn sàng làm bất cứ điều gì để đạt được mục đích. Nói thật, tôi rất ghét kiểu người như vậy. Nhưng tôi cũng là một người mẹ, nghe nói con cô ấy mất, tôi cũng thấy có chút cảm thông.”