Thập Niên Quân Hôn: Chồng Tôi Là Sĩ Quan Cuồng Mê Vợ - 860
Cập nhật lúc: 2025-03-11 10:48:43
Lượt xem: 22
Lục Phi bật cười, quả quyết:
"Mẹ không cần lo, con tất nhiên sẽ yêu thương cô ấy hết lòng. Mà sao không thấy Lục Dao với An Hoa đâu ạ?"
"Cuối tuần nên hai đứa nó về nhà riêng rồi. Chiêu Chiêu cũng kết thúc đợt trị liệu, An Hoa hồi phục gần như hoàn toàn nên hai vợ chồng nó dọn về nhà."
Nghe đến đây, Vương Tuệ Lan ngạc nhiên hỏi:
"Chiêu Chiêu giỏi thật! Nhưng em ấy đâu rồi ạ? Nãy giờ con chưa thấy."
Bà Dư Hoa cười, giải thích:
"Đồng nghiệp của con bé về quê, nhà ở gần biển, lần này mang cho mẹ ít cá hố. Mẹ bảo Chiêu Chiêu lấy một ít gửi về cho bố mẹ nó rồi. Ở nhà cũng giữ lại phần cho con, lát nữa hai đứa về thăm bố mẹ nhớ mang theo nhé."
Khu vực quanh Hải Thị không giáp biển, vì thế hải sản ở đây rất hiếm, không phải cứ có tiền là mua được. Cá hố là một trong số ít loại cá biển có thể tìm thấy, nhưng cũng không dễ mà mua được.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/thap-nien-quan-hon-chong-toi-la-si-quan-cuong-me-vo/860.html.]
Vương Tuệ Lan từ nhỏ đã sống ở Đông Lăng – một thành phố bốn bề núi non bao quanh, kinh tế lại không phát triển. Không chỉ xa biển, đời sống của người dân nơi đây cũng chẳng khá giả, đặc biệt là ở vùng quê. Cô ấy chưa từng ăn cá biển, thậm chí còn chưa nghe đến cái tên cá hố bao giờ.
Vậy nên khi nghe mẹ chồng nói đã để phần cho mình, còn bảo cô có thể mang về biếu nhà ngoại, lòng cô vui vẻ hẳn.
"Cá hố là cá gì vậy mẹ? Có ngon không ạ?"
Mẹ chồng cô cười đáp: "Giống như cái thắt lưng vậy, dài mà chỉ có một cái xương giữa, thịt thì nhiều. Ngon lắm, thơm hơn cá nước ngọt nhiều. Trưa nay mẹ chiên cá hố, con ăn thử là biết ngay."
Mộng chuyên đào hố
Còn lấp hố thì hên xui ^^
Vương Tuệ Lan tò mò chưa từng thấy loại cá nào trông giống cái thắt lưng, liền kéo Lục Phi cùng đi xem.
Tần Chiêu Chiêu mang cá hố về nhà mẹ đẻ. Loại cá này có mùi rất nồng, nếu đi xe buýt chắc chắn sẽ khiến người xung quanh khó chịu, nên bố chồng – Lục Quốc An – định lái xe đưa cô về. Nhưng cô không muốn xe ám mùi tanh, liền quyết định đạp xe về, tiện thể ghé chợ mua thêm ít thịt, rau và hoa quả.
Cuối tuần, khu gia đình của xưởng dệt trở nên nhộn nhịp. Hôm nay nhiều công nhân được nghỉ, không ít người tụ tập trước sân tán gẫu, nhấm nháp hạt dưa.
Tần Chiêu Chiêu về đến nơi, lập tức nhận được sự chào đón nhiệt tình. Ai cũng biết cô lấy được tấm chồng tốt, lần nào về cũng mang theo túi lớn túi nhỏ, ai nấy đều ngưỡng mộ.
Lũ trẻ trong khu tập thể rất quý cô. Ở đây, trẻ con đông nhưng thời ấy lại chẳng có nhiều trò chơi giải trí, tivi thì ít mà còn phải tiết kiệm điện. Mỗi lần về, cô luôn mua ít kẹo để phát cho lũ nhỏ. Chúng vừa thấy cô liền ríu rít gọi: "Chị Chiêu Chiêu!", rồi xúm lại quanh cô. Nhờ vậy mà phụ huynh trong khu cũng có thiện cảm với cô hơn, ai cũng khen cô chu đáo, hiền lành.