Thập Niên Quân Hôn: Chồng Tôi Là Sĩ Quan Cuồng Mê Vợ - 830
Cập nhật lúc: 2025-03-10 22:42:06
Lượt xem: 10
Mẹ Hứa lập tức gạt tay Tống Chân ra, giọng điệu trở nên cứng rắn hơn:
"An Hoa đã về nhà rồi, không cần phiền con nữa. Từ nay, cứ để con dâu thím chăm sóc nó."
Nói rồi, bà nắm tay Lục Dao, đặt lên cánh tay Hứa An Hoa.
Lục Dao cũng thuận theo, nhẹ nhàng khoác lấy tay chồng.
Cô ấy tin rằng Hứa An Hoa sẽ không phản bội mình.
Cục trưởng Tôn và đội trưởng Chu đứng bên cạnh, chẳng biết phải phản ứng thế nào trước tình huống tế nhị này.
Cục trưởng Tôn ho nhẹ, phá vỡ bầu không khí căng thẳng:
"Bác sĩ vẫn đang chờ trong bệnh viện, chúng ta vào thôi."
Hứa An Hoa rút tay ra khỏi tay Lục Dao, giọng nói lạnh nhạt:
"Anh ổn, có thể tự đi được."
Nói rồi, cậu ấy bước đi trước, không cần ai dìu đỡ.
Tống Chân nhìn theo bóng lưng Hứa An Hoa, trên môi thoáng qua một nụ cười khó nhận ra.
Lục Dao cảm thấy có chút bất an, nhưng mẹ chồng đã nắm lấy tay cô, nhẹ giọng nói:
"Chúng ta vào thôi."
Mộng chuyên đào hố
Còn lấp hố thì hên xui ^^
Bệnh viện Nhân dân số một.
Sau khi hoàn tất thủ tục nhập viện, Hứa An Hoa được đưa vào chụp X-quang để kiểm tra xem não có bị tụ m.á.u hay không.
Lục Dao cùng gia đình đứng chờ bên ngoài, không lâu sau, Dư Hoa, Lục Quốc An và Lục Phi cũng đến.
Vừa gặp, Dư Hoa đã lo lắng hỏi:
"Tình hình thằng bé thế nào rồi?"
Lục Dao khẽ đáp:
"Các chỉ số sức khỏe đều ổn. Nhưng bác sĩ nghi ngờ não anh ấy có thể bị tụ máu, gây nên mất trí nhớ. Họ cần kiểm tra kỹ hơn."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/thap-nien-quan-hon-chong-toi-la-si-quan-cuong-me-vo/830.html.]
Dư Hoa vỗ nhẹ vai con gái, an ủi:
"Không sao đâu, đừng lo lắng quá."
Nói rồi, bà nhìn sang hai người công an đứng gần đó, khẽ gật đầu chào.
Cuối cùng, ánh mắt bà dừng lại ở Tống Chân.
Trong đám đông, chỉ có cô ta là người lạ.
Dư Hoa ngập ngừng, rồi quay sang mẹ Hứa, khẽ hỏi:
"Cô gái này là ai vậy? Người nhà chị sao?"
Mẹ Hứa lắc đầu, nhẹ giọng giải thích: "Không phải người nhà. Khi An Hoa nằm viện ở tỉnh ngoài, cô gái này chăm sóc cho nó. Cô ấy tên là Tống Chân."
Dư Hoa cũng không nghĩ nhiều, chỉ cho rằng đây là người được công an cử đến chăm sóc Hứa An Hoa, liền chân thành nói: "Cảm ơn con đã chăm sóc An Hoa. Thật sự cảm ơn con nhiều."
Tống Chân mỉm cười, giọng điềm nhiên: "Thím không cần khách sáo, con tự nguyện chăm sóc An Hoa."
Dư Hoa hơi ngẩn người, không hiểu rõ tình hình cụ thể nhưng cũng không tiện hỏi thêm, chỉ gật đầu đầy lúng túng.
Đúng lúc này, y tá dìu Hứa An Hoa từ trong ra.
Bác sĩ cũng đi cùng.
Người đầu tiên bước tới đỡ lấy Hứa An Hoa không ai khác ngoài Tống Chân.
Mọi người lập tức vây lại, ai nấy đều lo lắng.
"Bác sĩ, tình hình thế nào?"
Bác sĩ nhìn mọi người rồi trầm giọng nói: "Phía sau não của cậu ấy có một khối tụ m.á.u lớn bằng lòng bàn tay. Có thể nguyên nhân mất trí nhớ chính là do khối tụ m.á.u này."
Nghe vậy, Lục Dao bỗng cảm thấy nhẹ nhõm hơn. Chị dâu từng nói rằng chỉ cần không phải tổn thương não vĩnh viễn thì vẫn có cơ hội hồi phục.
Dư Hoa vội hỏi: "Vậy nếu khối m.á.u này tan đi, thằng bé có thể khôi phục ký ức không?"
"Thông thường là vậy. Nhưng không ai có thể khẳng định chắc chắn một trăm phần trăm rằng cứ tan m.á.u bầm là sẽ nhớ lại ngay. Phải xem tình trạng hồi phục thế nào đã. Nhưng theo kinh nghiệm của tôi, khả năng cậu ấy khôi phục trí nhớ là rất cao. Hiện tại chỉ còn là vấn đề thời gian."
Hành động của Tống Chân từ nãy đến giờ đều quá mức thân mật, đủ để mọi người nhận ra quan hệ giữa cô ta và Hứa An Hoa không đơn giản.