Thập Niên Quân Hôn: Chồng Tôi Là Sĩ Quan Cuồng Mê Vợ - 781

Cập nhật lúc: 2025-03-10 02:39:57
Lượt xem: 14

Mẹ nuôi của Vương Tuệ Lan thản nhiên đáp:

'Ý của chúng tôi là, nếu theo cô lên chương trình mà đắc tội với bố mẹ ruột của nó, thì rất có thể họ sẽ trở mặt, không đưa tiền nữa. Nếu không phải vì cô giúp chúng tôi tìm được Tuệ Lan, còn lo chỗ ở, chi tiền cho chúng tôi, thì tôi đã chẳng đồng ý theo cô làm chương trình này. Chúng tôi hoàn toàn có thể tự lấy lại số tiền đó.'

Bà ta ngừng một lát rồi tiếp tục, giọng điệu đầy chắc chắn:

'Tôi là người biết ơn, không thể ích kỷ mà lật lọng không giữ lời hứa. Nhưng để chúng tôi yên tâm, cô cần đồng ý với chúng tôi một điều kiện.'

Phương Yến nhìn chằm chằm vào người phụ nữ trước mặt, trong lòng không khỏi bực bội. Rõ ràng bọn họ chỉ đang đòi thêm tiền, thế mà lại giả bộ đạo đức đến mức này. Nhưng chương trình ngày mai là cơ hội quan trọng nhất của cô ta, tuyệt đối không thể để hai người này phá hỏng kế hoạch.

Cô ta cố nén giận, cười gượng:

'Điều kiện gì, thím cứ nói đi.'

Mẹ nuôi của Vương Tuệ Lan cười khẽ:

'Cô đưa trước cho chúng tôi năm trăm đồng, ngay tối nay.'

Lời vừa dứt, sắc mặt Phương Yến tối sầm lại.

Cô ta nghĩ rằng họ cùng lắm chỉ đòi bốn mươi, năm mươi đồng, không ngờ lại trắng trợn đòi đến năm trăm đồng!

Mộng chuyên đào hố
Còn lấp hố thì hên xui ^^

Cô ta nghiến răng, giọng nói đầy vẻ mỉa mai:

'Ý của chú thím là gì? Tới nước này còn muốn moi của tôi năm trăm đồng sao? Tôi đâu có nghĩa vụ chu cấp cho hai người!'

Mẹ nuôi của Vương Tuệ Lan lập tức xua tay, giọng nói dịu lại:

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/thap-nien-quan-hon-chong-toi-la-si-quan-cuong-me-vo/781.html.]

'Cô Phương đừng giận, cô hiểu lầm ý chúng tôi rồi. Cô có lòng tốt giúp chúng tôi đòi lại quyền lợi, sao chúng tôi có thể vô duyên vô cớ lấy của cô năm trăm đồng được. Chuyện đó không phải là thứ mà con người nên làm.'

Dù bà ta nói vậy, nhưng Phương Yến vẫn đầy nghi ngờ:

'Vậy thím muốn gì?'

Mẹ nuôi của Vương Tuệ Lan thong thả giải thích:

'Ý của chúng tôi là cô đưa trước năm trăm đồng tiền bảo đảm. Đến khi Tuệ Lan đưa chúng tôi tiền phụng dưỡng, chúng tôi sẽ hoàn trả lại số tiền này cho cô. Ngược lại, nếu không đòi được, số tiền năm trăm đồng đó sẽ thuộc về chúng tôi.'

Phương Yến nghe vậy, sắc mặt càng thêm khó coi.

'Dù sao thì hai người vẫn muốn tiền của tôi thôi, chẳng phải sao?'

'Chẳng phải cô cam kết sẽ giúp chúng tôi đòi được tiền chu cấp sao?' Bà ta cười khẽ. 'Đến lúc đó, cô có thể trừ đi phần đó. Nếu cô vẫn không yên tâm, chúng ta có thể viết một bản cam kết, ghi rõ rằng khi nào chúng tôi nhận được hai nghìn đồng tiền chu cấp, chúng tôi sẽ trả lại năm trăm đồng cho cô. Trường hợp chỉ nhận được một nghìn chín trăm đồng thì trả lại cô bốn trăm đồng, cứ thế mà tính. Cô thấy thế nào?'

Phương Yến không ngờ hai người này lại tính toán chi li đến thế. Ban đầu cô ta nghĩ mình đang lợi dụng họ, không ngờ ngược lại, họ lại đang muốn lợi dụng cô ta.

Nếu lỡ không lấy được tiền chu cấp từ Vương Tuệ Lan, chẳng phải cô ta sẽ mất trắng năm trăm đồng hay sao?

Nhưng nếu không đưa họ số tiền này, họ sẽ không chịu lên chương trình. Như vậy, cô ta sẽ mất cơ hội trở thành người dẫn chương trình chính thức.

Mẹ nuôi của Vương Tuệ Lan thấy cô ta đang phân vân, liếc nhìn ông chồng rồi cả hai người nở một nụ cười ngắn ngủi.

Sau đó, bà ta nghiêm túc nhìn Phương Yến, giọng điệu đầy thách thức:

'Cô Phương, chẳng lẽ cô không chắc chắn rằng mình có thể đòi được hai nghìn đồng tiền chu cấp sao? Nếu cô không tự tin, thì chúng tôi không hợp tác nữa. Khoản tiền chu cấp đó, để chúng tôi tự đòi lấy.'"

Loading...