Thập Niên Quân Hôn: Chồng Tôi Là Sĩ Quan Cuồng Mê Vợ - 713
Cập nhật lúc: 2025-03-08 15:19:30
Lượt xem: 28
Lục Phi đã đoán ra mẹ đang nghĩ gì, liền cười cười nói:
"Tuệ Lan tháo áo của mình để băng vết thương cho con, sau đó anh Từ cho cô ấy mượn tạm áo của anh ấy."
Dư Hoa nghe vậy liền hiểu ra, ánh mắt bà nhìn Vương Tuệ Lan tràn đầy cảm kích.
Bà có thể hình dung được, trong hoàn cảnh ấy, cần bao nhiêu dũng khí mới dám cởi áo trước mặt bao nhiêu người để sơ cứu cho con trai mình.
Bà khẽ nắm lấy tay Tuệ Lan, chân thành nói:
"Tuệ Lan, thím cảm ơn con. Con đã giúp đỡ Lục Phi rất nhiều rồi."
Vương Tuệ Lan hơi ngại ngùng, cúi nhẹ đầu:
"Lúc ấy tình huống gấp quá, đó là cách duy nhất thôi. Thím đừng khách sáo với con."
Dư Hoa mỉm cười, lấy từ trong túi ra một chiếc áo phông trắng rồi đưa cho Từ Bình An:
"Cái này là áo của Lục Phi, thím thấy con với nó cao tương đương, nếu không ngại thì mặc tạm nhé."
Từ Bình An cởi trần từ nãy đến giờ cũng có chút ngại ngùng, dù sao đây cũng không phải nhà mình. Hắn vui vẻ nhận lấy chiếc áo, nhanh chóng mặc vào.
"Chiếc áo tốt thế này, sao con lại chê được chứ. Còn tốt hơn cái áo con mặc lúc trước nữa."
Thấy hắn nhận áo không khách sáo, Dư Hoa rất vui, cười nói:
"Con không ngại là tốt rồi. Lúc nãy Tuệ Lan chưa kể rõ tình hình, nếu không thím đã mua cho con cái áo mới rồi."
"Con thấy áo này tốt lắm rồi."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/thap-nien-quan-hon-chong-toi-la-si-quan-cuong-me-vo/713.html.]
Lục Phi nằm trên giường bệnh, nhìn hai người trò chuyện thân thiết thì không khỏi tò mò:
"Mẹ, hai người quen nhau từ khi nào vậy?"
Dư Hoa bật cười, chậm rãi giải thích:
"Bọn mẹ quen nhau ở bệnh viện. Hồi đó Chiêu Chiêu sinh con, em gái của Bình An – Hứa Như Ý – cũng nằm cùng phòng. Lúc ấy An An và An Bình còn từng b.ú sữa của Như Ý nữa đấy."
Lục Phi nghe vậy thì bật cười, cảm thán:
"Hóa ra thành phố Hải nhỏ như vậy. Không ngờ lại có duyên gặp lại nhau theo cách này."
Mộng chuyên đào hố
Còn lấp hố thì hên xui ^^
Dư Hoa nhân cơ hội hỏi han:
"Bình An, em gái con sao rồi? Vết thương đã lành hẳn chưa?"
Từ Bình An gật đầu:
"Vết thương gần như lành hẳn rồi, em ấy cũng có thể tự đi lại. Chắc là sau khi hết ở cữ thì sẽ hồi phục hoàn toàn."
Dư Hoa cảm thán:
"Nhà con chăm sóc chu đáo quá. Em gái con có một người anh như con đúng là có phúc. Ít nhà nào ở Hải Thị mà để con gái đã lập gia đình về nhà mẹ đẻ ở cữ đấy."
Từ Bình An cười nhẹ, ánh mắt chùng xuống một chút:
"Nhà con cũng khá đặc biệt. Ban đầu con có hai em gái, một người tên Cát Tường, một người là Như Ý. Khi đó bố mẹ rất bận, con là người chăm sóc hai em. Vì ham chơi, có lần con dẫn hai đứa ra ngoài mà không để ý kỹ. Khi dẫn về, chỉ còn Như Ý, còn Cát Tường thì đã mất tích."
Hắn ngừng lại một chút, giọng nói có phần nặng nề hơn:
"Gia đình con tìm kiếm rất lâu, tìm khắp cả thành phố Hải Thị, thậm chí báo cả công an nhưng cũng không có chút manh mối nào. Cứ như thể em con đã biến mất khỏi cõi đời vậy."