Thập Niên Quân Hôn: Chồng Tôi Là Sĩ Quan Cuồng Mê Vợ - 703
Cập nhật lúc: 2025-03-08 14:10:08
Lượt xem: 16
“Đúng vậy.” Tuệ Lan cười lạnh. “Họ nói muốn đoạn tuyệt thì được thôi, nhưng em phải đưa họ 1800 đồng, bao gồm cả chi phí nuôi dưỡng suốt bao năm qua. Em nghĩ, suốt từng ấy năm, em đã trả hết nợ rồi. Em không nợ họ thứ gì cả. Thế nên, em từ chối. Nhưng họ dọa nạt, bảo rằng nếu không đưa tiền, họ sẽ gây rắc rối, khiến em không thể sống yên ổn.”
Cô hít sâu một hơi, ánh mắt kiên định.
“Vậy nên, em muốn đi thật xa, rời khỏi nơi này để họ không bao giờ tìm được em nữa. Em sẽ bắt đầu một cuộc sống mới, một cuộc đời chỉ thuộc về riêng em.”
Mộng chuyên đào hố
Còn lấp hố thì hên xui ^^
“Em nhớ chị từng nói Hải Thị là thành phố phát triển nhất cả nước, cơ hội làm ăn rất nhiều. Chị cũng sống ở đây, nên em quyết định đến.”
Nghe vậy, Tần Chiêu Chiêu sững người. Hóa ra Vương Tuệ Lan chính là nạn nhân của nạn buôn người. Không phải cha mẹ ruột nào lại có thể nhẫn tâm bỏ mặc con mình khi nó sắp chết. Thì ra cô ấy chỉ là một đứa trẻ bị mua về. Những gì Tuệ Lan trải qua từ nhỏ đến lớn khiến Tần Chiêu Chiêu cảm thấy đau lòng. Cô thầm nghĩ, cái gọi là “ân dưỡng dục” kia, Tuệ Lan đã trả hết rồi. Cô ấy chọn rời đi, hoàn toàn đúng.
Điều khiến Tần Chiêu Chiêu yên tâm nhất là Tuệ Lan đã thay đổi rất nhiều. Không chỉ kiếm được tiền mà còn có đầu óc kinh doanh. Thời điểm này nhà nước vừa mở cửa, cơ hội làm ăn khắp nơi, chỉ cần có gan dám làm, nhất định sẽ thành công.
“Em nghĩ rất đúng. Bây giờ có rất nhiều cơ hội, chỉ cần chịu khó thì chắc chắn kiếm được tiền. Khi có tiền rồi, mua nhà, chuyển hộ khẩu về đây, cắt đứt hoàn toàn quan hệ với họ.”
Vương Tuệ Lan gật đầu, ánh mắt kiên định: “Em cũng tính vậy.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/thap-nien-quan-hon-chong-toi-la-si-quan-cuong-me-vo/703.html.]
Đúng lúc này, đứa trẻ trên giường bỗng khóc ré lên, giọng vừa to vừa gấp, như thể bị hoảng sợ. Nghe tiếng bé khóc, Dư Hoa vội chạy vào bế cháu lên, dỗ dành: “Vừa mới ăn no mà, chẳng lẽ lại đói nữa? Giọng thằng bé này lớn thật đấy, cứ khóc kiểu này, chẳng hiểu sao nữa.”
Vương Tuệ Lan bước tới gần, quan sát một lát rồi hỏi: “Có khi nào tã ướt rồi không ạ?”
Dư Hoa sờ thử, lắc đầu: “Khô ráo mà, cũng không tè dầm. Nhưng nhìn nó có vẻ rất khó chịu.”
Vương Tuệ Lan dịu giọng: “Thím để con xem thử nhé?”
Dư Hoa có chút lưỡng lự: “Con này, bé mới sinh còn yếu lắm, bế không dễ đâu.”
Tuệ Lan cười: “Thím đừng nhìn con trẻ vậy mà lo. Con từng làm giúp việc mấy năm, cũng chăm sóc qua vài đứa bé rồi, có kinh nghiệm lắm. Con nghĩ bé khóc thế này chắc là đau bụng thôi, thím để con thử xem.”
Tần Chiêu Chiêu nghe thế, gật đầu: “Mẹ, mẹ để Tuệ Lan xem thử đi.”
Tiếng khóc ngày càng lớn. Ngoài phòng, Lý Lệ Hoa cùng Lục Phi, Á Á và Thanh Thanh cũng chạy vào. Dư Hoa bán tín bán nghi, nhưng cuối cùng vẫn giao đứa trẻ cho Tuệ Lan.
Lý Lệ Hoa đứng bên lo lắng nhắc: “Cẩn thận nhé con.”