Thập Niên Quân Hôn: Chồng Tôi Là Sĩ Quan Cuồng Mê Vợ - 684
Cập nhật lúc: 2025-03-07 21:34:09
Lượt xem: 18
Hứa Như Ý yếu ớt lắc đầu:
“Thuốc tê vẫn còn, con chưa thấy đau lắm.”
Người phụ nữ trẻ tuổi—chị dâu cô—vừa nhìn thấy đứa bé thì vui vẻ reo lên:
“Trời ơi, bé con xinh quá! Nhìn giống hệt em gái luôn! Là con trai hay con gái vậy?”
“Là con gái.”
Nghe vậy, mẹ của Hứa Như Ý nhíu mày, giọng lo lắng:
“Mẹ chồng con bảo bụng nhọn là con trai mà?”
Mộng chuyên đào hố
Còn lấp hố thì hên xui ^^
Bà hiểu rõ sinh con gái trong nhà chồng đó có thể khiến cuộc sống của con mình càng thêm khó khăn.
Nhưng lúc này, Đại Tráng lên tiếng, giọng dứt khoát:
“Con thích con gái.”
Cả nhà họ Hứa nghe vậy đều mỉm cười nhẹ nhõm.
Bố của Hứa Như Ý chợt hỏi:
“Nghe nói sinh mổ là phải rạch một đường trên bụng rồi lấy em bé ra à?”
Đại Tráng gật đầu:
“Dạ, do sinh khó. Nếu không mổ sẽ nguy hiểm cho cả mẹ lẫn con.”
Nghe vậy, ông Hứa nắm lấy tay Đại Tráng, xúc động nói:
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/thap-nien-quan-hon-chong-toi-la-si-quan-cuong-me-vo/684.html.]
“Đại Tráng, cảm ơn con đã cứu con gái của bố.”
Đại Tráng có chút ngại ngùng, khẽ đáp:
“Bố... Như Ý là vợ con, con cứu cô ấy là chuyện nên làm mà.”
Ông Hứa gật đầu, mắt hoe đỏ:
“Bố không nhìn nhầm người, con gái bố cũng không lấy nhầm chồng. Con thật tốt! Bố biết sinh mổ tốn nhiều tiền, nên có mang theo hai trăm đồng, con cứ cầm lấy. Sau này còn nhiều thứ phải chi tiêu, lỡ thiếu tiền thì biết làm sao?”
Ông Hứa cẩn thận đưa xấp tiền cho Đại Tráng, giọng đầy chân thành:
"Con cầm lấy đi, đừng từ chối. Đây là tấm lòng của bố mẹ."
Đại Tráng có chút lúng túng. Làm con rể, anh ta thật sự không tiện nhận số tiền này, dù trong lòng rất cảm kích. Anh khẽ đẩy tiền lại:
"Bố à, con vẫn xoay sở được. Con đã hỏi bác sĩ, cả viện phí lẫn tiền mổ hết khoảng hai trăm đồng, số tiền này con vẫn lo được."
Anh cả của Hứa Như Ý đứng bên cạnh, thấy vậy liền vỗ vai Đại Tráng, cười nói:
"Bố đã đưa thì em cứ nhận đi. Em một mình làm việc xa nhà, vừa phải lo cho vợ con, vừa gửi tiền về nhà, chắc chắn không dễ dàng gì. Chúng ta là người một nhà, đừng khách sáo."
Dứt lời, anh cả nhanh tay nhét tiền vào túi áo Đại Tráng. Đại Tráng sững lại, lòng thoáng chùng xuống. Anh ta chợt hiểu ra—chắc chắn mẹ ruột mình đã nói những lời không hay, nếu không nhà vợ đã chẳng biết rõ chuyện của anh ta như vậy.
Anh ta vội rút tiền ra, đưa lại cho ông Hứa:
"Bố, con thật sự không cần đâu. Con vẫn còn chút tiền tiết kiệm, đủ để lo cho gia đình mình."
Ông Hứa nhẹ nhàng đẩy tay anh ta về:
"Nhà con đông người, con có bao nhiêu tiền mà đủ lo toan? Con cứ cầm lấy đi, xem như bố mẹ góp một phần giúp đỡ. Giá mà nhà mình khá giả hơn, bố mẹ còn muốn giúp thêm cho vợ chồng con nữa kìa."