Thập Niên Quân Hôn: Chồng Tôi Là Sĩ Quan Cuồng Mê Vợ - 678
Cập nhật lúc: 2025-03-07 21:26:42
Lượt xem: 15
Tần Chiêu Chiêu và Dư Hoa đều thở phào nhẹ nhõm. Vừa vào viện đã gặp cảnh này, đúng là quá oái oăm.
Dư Hoa kéo ghế ngồi xuống bên giường Tần Chiêu Chiêu, giọng dịu dàng:
“Con đừng lo lắng quá. Sinh con ai cũng phải trải qua như vậy.”
Tần Chiêu Chiêu gật đầu:
“Con biết rồi, mẹ đừng lo cho con. Con đã chuẩn bị tinh thần. Nhưng mà mẹ này, con nằm mãi không thoải mái lắm, mẹ đỡ con dậy đi dạo một chút nhé.”
Dư Hoa mỉm cười, đứng dậy đỡ con xuống giường. Hai người chậm rãi bước ra khỏi phòng bệnh, tận hưởng chút không khí bên ngoài hành lang.
“Ngày mai Lục Trầm lên tàu, ngày kia mới tới nơi.” Dư Hoa khẽ thở dài. “Còn ba ngày nữa là đến ngày dự sinh của con, không biết có kịp không. Mẹ thấy bụng con thấp lắm rồi, có thể sinh bất cứ lúc nào.”
Tần Chiêu Chiêu nhẹ nhàng xoa bụng, ánh mắt bình thản:
“Kịp hay không cũng không sao đâu mẹ. Có mẹ bên con, con không sợ gì cả.”
Dư Hoa nghe vậy, lòng không khỏi ấm áp. Bà cười, hỏi lại:
“Con tin tưởng mẹ đến thế sao?”
Tần Chiêu Chiêu bật cười:
“Đương nhiên rồi.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/thap-nien-quan-hon-chong-toi-la-si-quan-cuong-me-vo/678.html.]
Hai mẹ con vừa đi vừa trò chuyện, chẳng mấy chốc đã tới khu vực phòng sinh.
Cửa phòng sinh hé mở.
Bên ngoài có một khu vực chờ dành cho người nhà sản phụ. Bên trong còn một cánh cửa nữa, tiếp đó mới là phòng sinh. Dù đây là một trong những thành phố lớn nhất cả nước, cơ sở vật chất của bệnh viện vẫn còn khá đơn sơ, không thể so sánh với những trang thiết bị hiện đại về sau.
Mộng chuyên đào hố
Còn lấp hố thì hên xui ^^
Đứng ngoài hành lang cũng có thể nghe thấy tiếng rên rỉ đau đớn của các sản phụ bên trong. Xem chừng, trong đó có ít nhất bốn người đang sinh cùng lúc.
Tần Chiêu Chiêu đưa mắt quan sát những người đứng đợi bên ngoài. Cô nhanh chóng chú ý đến một người đàn ông trẻ và một phụ nữ trung niên. Người đàn ông lộ rõ vẻ lo lắng, trái ngược hẳn với người phụ nữ bên cạnh. Bà ta trông bình thản, thậm chí có chút thờ ơ, hoàn toàn đối lập với con trai mình.
Tần Chiêu Chiêu thầm mừng cho người phụ nữ bên trong. Ít ra cô ấy còn có một người chồng không phải kẻ “bám váy mẹ.” Nhưng nghĩ đến cảnh làm dâu với một bà mẹ chồng lạnh lùng như thế, cuộc sống hẳn sẽ rất khó khăn.
Cô bỗng nhớ lại lần ở bệnh viện Đông Lăng, khi tình cờ gặp Vương Tuệ Lan. Khi đó, cô ấy khó sinh, gia đình chồng lại chọn cứu đứa bé thay vì người mẹ. Chồng cô ấy là kẻ nghe lời mẹ, cũng chẳng hề phản đối. May mắn là bác sĩ có y đức, bất chấp nguy cơ kiện tụng, vẫn quyết định cứu sản phụ trước. Nhờ thế, Vương Tuệ Lan mới có cơ hội nhìn thấu bộ mặt thật của gia đình chồng mà rời bỏ họ, bắt đầu lại cuộc sống mới.
Dư Hoa sợ những tiếng rên rỉ đau đớn của sản phụ trong phòng sinh sẽ ảnh hưởng đến tâm lý của Tần Chiêu Chiêu, liền nhẹ nhàng nói:
“Chúng ta quay lại phòng bệnh đi.”
Hai mẹ con vừa định rời đi thì cửa phòng sinh mở ra. Một y tá bước nhanh ra ngoài, cất giọng:
“Ai là người nhà của Hứa Như Ý?”
Người đàn ông trẻ lập tức lao tới, giọng căng thẳng:
“Tôi, tôi là chồng của Hứa Như Ý. Cô ấy sao rồi?”