Thập Niên Quân Hôn: Chồng Tôi Là Sĩ Quan Cuồng Mê Vợ - 621
Cập nhật lúc: 2025-03-05 14:58:46
Lượt xem: 17
Lục Dao chẳng bao lâu đã quay lại, ngồi xuống trò chuyện cùng Tần Chiêu Chiêu.
Tần Chiêu Chiêu đến thư viện không hẳn là để học, mà chủ yếu là để thư giãn. Dù gì, có người để trò chuyện vẫn hơn là ở nhà một mình buồn chán.
Thấy Lục Dao quay lại, cô đặt sách xuống, mỉm cười:
“Mọi thứ ở nhà vẫn ổn, bố mẹ cũng khỏe, em không cần lo đâu.”
Lục Dao cười hì hì:
“Em còn chưa kịp hỏi mà chị đã trả lời rồi. Chán thật đấy!”
Tần Chiêu Chiêu bật cười:
“Lần nào gặp em chẳng hỏi câu đó. Chị thuộc lòng rồi đây này.”
Cô đổi chủ đề:
Mộng chuyên đào hố
Còn lấp hố thì hên xui ^^
“À mà, Hứa An Hoa về chưa?”
Lục Dao lắc đầu:
“Chưa. Anh ấy đi xa lắm. Dù sao cũng là án hình sự, lại liên quan đến phạm tội liên tỉnh, chắc chưa thể về ngay được đâu. Em mà biết trước cưới anh ấy lại vất vả thế này, chắc em đã suy nghĩ lại rồi.”
Cô ấy khẽ thở dài, ánh mắt thoáng chút u sầu:
“Đêm qua em còn mơ thấy anh ấy bị tội phạm đánh chết. Em giật mình khóc tỉnh dậy luôn.”
Tần Chiêu Chiêu im lặng lắng nghe.
Lục Dao tiếp tục kể:
“Bố mẹ chồng nghe tiếng liền chạy sang, hỏi em có khó chịu ở đâu không, có cần đến bệnh viện không. Chị hai, chị nói xem, Hứa An Hoa có gặp chuyện gì không?”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/thap-nien-quan-hon-chong-toi-la-si-quan-cuong-me-vo/621.html.]
Tần Chiêu Chiêu rất hiểu cảm giác này.
Mỗi lần Lục Trầm đi làm nhiệm vụ, cô cũng chẳng thể ngủ yên. Có ngủ được thì toàn gặp ác mộng.
Cô nhẹ nhàng an ủi:
“Em đừng nghĩ lung tung. Chỉ cần tin rằng Hứa An Hoa nhất định sẽ bình an trở về. Đừng suy nghĩ những điều xấu xa, như vậy những chuyện xui xẻo sẽ không đến gần các em đâu. Chị vẫn luôn làm vậy mỗi khi anh hai em đi làm nhiệm vụ.”
Lục Dao nhăn mặt:
“Có tác dụng không? Em cứ không kìm được mà nghĩ quẩn.”
“Có chứ. Lúc nào đầu óc em bắt đầu nghĩ lung tung, hãy cứ thì thầm ‘Anh ấy nhất định sẽ bình an trở về.’ Cứ lặp lại nhiều lần, đầu óc em sẽ bớt căng thẳng hơn. Không tin thì cứ thử đi.”
Lục Dao nửa tin nửa ngờ nhưng vẫn làm theo lời Tần Chiêu Chiêu.
Quả nhiên, khi miệng cô ấy liên tục lẩm bẩm “bình an trở về,” tâm trạng cũng nhẹ nhõm hơn hẳn.
Lục Dao ngạc nhiên rồi cười vui vẻ:
“Cách này hay đấy! Tối nay em sẽ thử làm theo.”
Nói rồi, cô ấy chợt nhớ ra chuyện khác, giọng có chút hứng thú:
“À, hôm qua tan làm về nhà, em thấy Giang Tâm Liên. Chị ta đang đứng ở bốt điện thoại gần nhà gọi điện, không biết là gọi cho ai.”
Tần Chiêu Chiêu nghe vậy, chỉ nhẹ giọng đáp:
“Chị ta gọi về nhà. Chị là người nghe máy.”
Lục Dao tròn mắt:
“Thật á? Lạ nhỉ, Giang Tâm Liên trước giờ có bao giờ gọi về nhà đâu. Vậy mà vẫn nhớ số điện thoại nhà em cơ à? Hơn nữa, hôm qua đâu phải cuối tuần, sao tự nhiên chị ta lại gọi?”