Thập Niên Quân Hôn: Chồng Tôi Là Sĩ Quan Cuồng Mê Vợ - 482
Cập nhật lúc: 2025-03-02 12:05:26
Lượt xem: 23
Mẹ đã nói đúng. Cô ta không có đủ khả năng cũng như thời gian, mang theo hai đứa trẻ bên người chỉ càng làm cản trở tương lai của bản thân. Đã sai một lần, không thể để mình sai thêm lần nữa. Con là con của cô ta, dù thế nào cũng vẫn là con cô ta. Dù Lục Phi có nuôi lớn hai đứa trẻ, chúng vẫn là m.á.u mủ của cô ta. Cô ta tin rằng gia đình họ Lục có điều kiện tốt, sẽ chăm sóc bọn trẻ chu đáo. Cô ta không cần phải lo lắng về chuyện chúng sẽ sống không tốt.
Thế là cô ta nhẹ giọng nói với con gái:
"Thanh Thanh, con và chị Á Á mãi mãi là con của mẹ. Nhưng mẹ không có khả năng nuôi hai đứa. Bố con có điều kiện tốt hơn, trong nhà lại có ông bà nội chăm sóc. Mẹ để các con ở lại với bố là vì muốn tốt cho các con. Mẹ không muốn các con phải chịu khổ vì mẹ."
Nghe mẹ nói vậy, lòng Á Á nhẹ nhõm được một chút. Cô bé kéo nhẹ vạt áo mẹ, khẽ nói:
Mộng chuyên đào hố
Còn lấp hố thì hên xui ^^
"Mẹ ơi, con và em gái không sợ khổ. Mẹ đi làm, ông bà ngoại có thể chăm sóc chúng con. Con với em sẽ ngoan ngoãn nghe lời mà."
"Bà ngoại với ông ngoại không có thời gian chăm sóc các con đâu. Các con nghe lời mẹ, sau này hãy sống với bố. Mẹ sẽ thường xuyên đến thăm các con." Mẹ Giang không nhịn được lên tiếng chen vào.
Giang Tâm Liên đang không biết phải trả lời Á Á thế nào thì nghe mẹ nói vậy, cô ta liền cúi xuống nhìn con gái:
"Á Á, con là chị mà, con phải hiểu chuyện. Sau này nhớ phải chăm sóc em gái thật tốt nhé. Mẹ sẽ thường xuyên đến thăm các con."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/thap-nien-quan-hon-chong-toi-la-si-quan-cuong-me-vo/482.html.]
Á Á im lặng. Cô bé biết mẹ không muốn giữ mình và em gái lại. Trước đó, mẹ đã nói với bà ngoại rằng mẹ chỉ cần căn nhà và tiền, không cần hai chị em cô bé.
Dù còn nhỏ, Á Á vẫn hiểu, chỉ là cô bé không muốn chấp nhận sự thật này.
Bàn tay đang nắm lấy vạt áo mẹ dần buông xuống. Cô bé lùi lại vài bước, ánh mắt đầy thất vọng.
"Không phải vì mẹ không thể nuôi chúng con, mà vì mẹ không muốn chúng con. Nếu mẹ đã không muốn, thì con và em sẽ không làm phiền mẹ nữa. Con và em sẽ về sống với bố."
Giọng nói non nớt nhưng rành rọt của Á Á vang lên, như một mũi d.a.o sắc lạnh xuyên thẳng vào lòng tất cả những người có mặt.
"Nhưng Á Á muốn mẹ biết rằng, ông bà ngoại không phải là người tốt."
Lời nói của cô bé khiến không khí trong phòng như đông cứng lại. Mọi người đều sững sờ, không ai tin được rằng những câu này lại phát ra từ một đứa trẻ chỉ mới năm tuổi. Điều đáng nói là, chưa từng ai trước mặt Á Á nói xấu ông bà ngoại, vậy mà hôm nay, cô bé lại có thể thốt ra những lời này.
Sắc mặt của ông bà Giang lập tức trở nên khó coi. Bà Giang không thể kiềm chế được, giọng nói gay gắt vang lên:
"Con bé này, ông bà ngoại đã làm gì con chứ? Mỗi lần con đến đây, có bao giờ thiếu ăn thiếu mặc không hả? Ông bà lúc nào cũng coi các con như bảo bối, vậy mà con lại nói ra những lời như thế! Thật chẳng có chút lương tâm!"