Thập Niên Quân Hôn: Chồng Tôi Là Sĩ Quan Cuồng Mê Vợ - 432

Cập nhật lúc: 2025-03-01 18:41:04
Lượt xem: 19

Bà vẫn nhớ rất rõ lá thư xin lỗi đầu tiên mà Tần Chiêu Chiêu viết sau khi theo Lục Trầm. Lời lẽ chân thành đến mức khiến hai vợ chồng bà không khỏi bất ngờ. Ban đầu, họ còn nghĩ rằng chính Lục Trầm đã yêu cầu cô viết, bởi với tính cách ngang bướng trước đây của Tần Chiêu Chiêu, sao có thể viết được một bức thư với giọng điệu chân thành và văn phong trau chuốt đến vậy?

Lá thư ấy thực sự khiến hai ông bà cảm động.

Mộng chuyên đào hố
Còn lấp hố thì hên xui ^^

Ngay cả Lục Dao – cô con gái vốn không ưa gì chị dâu – cũng khó tin. Cô còn đặc biệt gọi điện cho Lục Trầm để xác nhận.

Khi nghe anh khẳng định rằng bức thư hoàn toàn do Tần Chiêu Chiêu tự viết, cả nhà vẫn nửa tin nửa ngờ. Nhưng sau đó, những lá thư tiếp theo lần lượt được gửi đến, kể về cuộc sống của hai vợ chồng nơi biên giới xa xôi.

Nhờ những dòng thư ấy, cha mẹ Lục Trầm có thể biết được cuộc sống thường ngày của con trai và con dâu. Dù xa xôi, nhưng ít ra, họ vẫn có thể hình dung ra cảnh sinh hoạt của hai đứa. Điều này khiến ông bà cảm thấy ấm lòng.

Lục Trầm vốn bận rộn với công việc nên rất ít khi gọi điện về nhà. Nếu muốn biết tin tức của các con, họ đều phải chủ động liên lạc. Nhưng anh không thích bị làm phiền nhiều, còn đặt ra quy định: mỗi tháng chỉ được gọi hai lần.

Vậy nên, những bức thư của Tần Chiêu Chiêu lại càng trở nên quý giá. Nhờ đó, cha mẹ chồng dần yên tâm hơn về cuộc sống của hai vợ chồng họ. Hình ảnh cô con dâu bướng bỉnh trước kia cũng phai nhạt theo thời gian, thay vào đó là một người phụ nữ chững chạc, biết suy nghĩ và đáng quý hơn rất nhiều.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/thap-nien-quan-hon-chong-toi-la-si-quan-cuong-me-vo/432.html.]

Lục Trầm cất hành lý vào cốp xe rồi ngồi vào ghế lái. Lục Quốc An ngồi ở ghế phụ, còn Dư Hoa và Tần Chiêu Chiêu ngồi ở hàng ghế sau.

Chiếc xe lăn bánh trên con đường rộng rãi, mặt đường trải nhựa bằng phẳng.

Dư Hoa ngồi bên cạnh, càng nhìn con dâu càng thấy thuận mắt. So với trước đây, cô có đen đi một chút, nhưng đường nét vẫn thanh tú, xinh đẹp như ngày nào. Đặc biệt, với tính cách dịu dàng, hiểu chuyện thế này, dù đã nửa năm không gặp nhưng vẫn không hề có cảm giác xa cách, ngược lại còn thấy vô cùng thân thiết.

Bà khẽ nắm lấy tay Tần Chiêu Chiêu.

Lòng bàn tay cô mềm mại nhưng đã xuất hiện những vết chai mỏng, đủ để thấy cô đã làm việc vất vả thế nào.

"Con xem, tay con chai hết thế này mà vẫn nói công việc ở đó không vất vả? Lần này về rồi thì ở lại luôn đi, đừng quay lại đó nữa. Điều kiện ở đó quá khó khăn, cứ ở nhà dưỡng thai cho tốt. Bệnh viện Hải Thị là một trong những bệnh viện tốt nhất cả nước, con sinh ở đây sẽ an toàn hơn. Ở nhà, có bố mẹ chăm sóc, con sẽ đỡ vất vả hơn."

Tần Chiêu Chiêu mỉm cười nhẹ nhàng:

"Thật sự công việc ở đó không mệt đâu mẹ ạ. Nếu con không chịu nổi thì đã nghỉ từ lâu rồi. Bây giờ con không còn bị nghén nữa, thai mới được mấy tháng nên cơ thể không khác gì lúc chưa có bầu. Còn tận nửa năm nữa mới đến ngày sinh, chẳng lẽ lại chỉ ngồi yên một chỗ sao?

Loading...