Thập Niên Quân Hôn: Chồng Tôi Là Sĩ Quan Cuồng Mê Vợ - 399

Cập nhật lúc: 2025-03-01 11:21:16
Lượt xem: 23

Thế nhưng Tôn Quốc Bình không hề đáp lại, thậm chí không có chút biểu cảm nào. Gã đứng đó, lặng lẽ như thể chẳng nghe thấy lời cô nói.

Ánh mắt thờ ơ ấy khiến mọi người xung quanh cũng cảm thấy lạnh lòng.

Người đàn ông như vậy, đúng là khiến người ta căm phẫn.

Tần Chiêu Chiêu siết chặt nắm tay, giận đến mức muốn lao lên tát cho gã ta một cái.

Mộng chuyên đào hố
Còn lấp hố thì hên xui ^^

Đột nhiên, người phụ nữ kia bật khóc lớn hơn, nghẹn ngào hét lên:

“Tôn Quốc Bình, anh đúng là kẻ không ra gì! Ngày đó tôi làm bảo mẫu trong nhà anh, chính anh là người đã cưỡng ép tôi, mới khiến tôi mang thai đứa bé này! Sau đó, chính các người thuyết phục bố mẹ tôi gả tôi cho anh. Chẳng lẽ tất cả những chuyện này, anh đã quên hết rồi sao?”

Câu nói vừa dứt, đám đông bỗng nhiên lặng ngắt.

Bà lão đang bám lấy chân bác sĩ lập tức buông ra, gương mặt biến sắc. Bà ta bật dậy, lao thẳng về phía Vương Tuệ Lan, miệng gào lên như muốn ăn tươi nuốt sống:

“Đồ tiện nhân! Mày ăn nói hàm hồ! Mày muốn hủy hoại danh dự con trai tao à? Tao phải đánh c.h.ế.t mày!”

Bà ta giơ tay chực vung về phía sản phụ.

Nhưng Vương Tuệ Lan vừa mới sinh xong, cơ thể yếu ớt, rõ ràng không thể chống lại một người đàn bà điên cuồng như vậy. Nếu không ai ngăn lại, chắc chắn cô ấy sẽ bị đánh.

Thấy vậy, Tần Chiêu Chiêu lập tức định lao lên chắn trước mặt Vương Tuệ Lan.

Nhưng Lục Trầm ra tay nhanh hơn.

Đúng khoảnh khắc bàn tay bà lão vung xuống, Lục Trầm đã kịp vươn tay, chặn cứng cổ tay bà ta.

Không gian hỗn loạn lập tức im bặt.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/thap-nien-quan-hon-chong-toi-la-si-quan-cuong-me-vo/399.html.]

Bà lão cũng sững người. Bà ta không ngờ lại có một quân nhân đứng ra ngăn cản mình.

Từ trước đến nay, hình tượng quân nhân luôn là cao quý nhất, bất kể thời đại nào. Họ là những người bảo vệ đất nước, được mọi người kính trọng.

Bà lão dù ngang ngược đến đâu, nhưng đối diện với Lục Trầm, cũng không khỏi chột dạ.

Thái độ hung hăng khi nãy chợt dịu đi, bà ta vô thức lùi lại hai bước, giọng hơi lắp bắp:

“Cậu… cậu là ai?”

Lục Trầm nhìn bà ta bằng ánh mắt sắc lạnh, giọng nói trầm ổn nhưng đầy uy nghiêm:

“Tôi là ai không quan trọng. Quan trọng là, các người làm loạn trong bệnh viện, nếu bệnh viện báo cảnh sát, tất cả sẽ bị đưa vào đồn đấy.”

Bà lão cuống quýt biện bạch:

“Chúng tôi không gây rối! Cháu tôi c.h.ế.t trong tay bác sĩ này, tôi đến đòi công bằng, sao lại gọi là gây rối?”

Bác sĩ Trần nãy giờ im lặng, lúc này mới lên tiếng, giọng điềm đạm nhưng kiên quyết:

“Không phải vậy. Đứa bé bị dây rốn quấn cổ, khi sinh ra đã không còn dấu hiệu sinh tồn. Chúng tôi đã cố gắng hết sức, nhưng cuối cùng không thể cứu được.”

Một nữ y tá đứng bên cạnh cũng vội vàng bổ sung:

“Đúng thế! Các bác sĩ đã cố gắng hút nước ối, làm mọi cách để cứu đứa bé!”

Đám đông xung quanh bắt đầu xì xào, ánh mắt ai nấy đều không mấy thiện cảm với bà lão.

Rõ ràng bác sĩ đã cố hết sức, nhưng bà ta vẫn ngang ngược đổ lỗi, thật không biết phải trái.

Loading...