Thập Niên Quân Hôn: Chồng Tôi Là Sĩ Quan Cuồng Mê Vợ - 171
Cập nhật lúc: 2025-02-24 12:18:54
Lượt xem: 39
Bên ngoài, Tần Chiêu Chiêu mang bát cơm đến phòng khách, nhưng lại thấy phòng khách trống không, còn phòng của Lục Trầm thì tối om.
Cô thoáng ngạc nhiên.
Anh đi đâu rồi?
Giây tiếp theo, cô bỗng nhớ ra. Chắc hẳn anh đã vào phòng cô để cất đồ.
Nghĩ đến đây, cô bỗng giật mình, vội vàng chạy đến phòng mình.
Mộng chuyên đào hố
Còn lấp hố thì hên xui ^^
Vừa bước vào, cô liền thấy Lục Trầm đang đứng trước tủ quần áo.
Ánh mắt anh dường như vừa rời khỏi ngăn tủ, nơi có hai chiếc quần lót mới tinh kia.
Trời ơi! Nếu để anh nhìn thấy… cô sẽ xấu hổ đến mức không biết giấu mặt vào đâu!
Cô hoảng hốt hét lên:
"Anh vào phòng em làm gì vậy?"
Lục Trầm nghe tiếng cô, khẽ giật mình, vội vàng đặt lại chiếc quần lót về chỗ cũ.
Nhìn biểu cảm căng thẳng của cô, anh không nhịn được cười.
Rõ ràng là có tật giật mình mà.
Nhưng anh không vạch trần cô, chỉ xoay người lại, điềm nhiên đáp:
"Sao thế? Anh đang treo quần áo vào tủ mà."
Tần Chiêu Chiêu bước nhanh đến, nhìn vào trong tủ một lượt rồi quay sang nhìn anh đầy nghi ngờ:
"Anh có thấy gì không?"
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/thap-nien-quan-hon-chong-toi-la-si-quan-cuong-me-vo/171.html.]
Lục Trầm nhướng mày, làm bộ vô tội:
"Trong tủ chỉ có quần áo thôi, có gì đặc biệt đâu? Hay là em giấu thứ gì quý giá trong đó à?"
Vừa nói, ánh mắt anh vừa lướt qua tủ quần áo một lần nữa, như thể cố tình dò xét.
Tần Chiêu Chiêu lập tức chắn trước mặt anh, không để anh nhìn thêm.
"Đã bảo chỉ là quần áo mà, có thể giấu được gì chứ. Anh mang quần áo về phòng mình đi, tủ này hết chỗ rồi!"
Lục Trầm khoanh tay trước ngực, chậm rãi nói:
"Anh thấy vẫn còn chỗ trống mà. Quần áo của anh cũng chỉ có vài bộ, treo vào vẫn vừa. Phòng anh thì em cũng biết rồi, chỉ có mỗi cái giường với cái tủ nhỏ xíu, chẳng để được gì cả. Em bảo anh cất quần áo ở đâu đây?"
Tần Chiêu Chiêu nghe anh nói mà chẳng thể tìm được lý do nào để phản bác.
Đồ đạc trong nhà đều là của anh, ngay cả cô cũng đang dùng đồ của anh, làm sao có thể ngăn anh để đồ chung?
Vả lại, phòng của anh quả thực không có chỗ treo quần áo.
"Thôi được, cứ để đây đi. Đợi lát nữa em sắp xếp giúp anh. Giờ anh ra ngoài rửa tay rồi vào ăn cơm đi."
Lục Trầm thấy cô cứ muốn đuổi mình ra khỏi phòng nhưng cũng không vạch trần, chỉ cười nhẹ: "Được rồi, chúng ta ăn cơm trước đã."
Nói xong, anh xoay người rời đi.
Tần Chiêu Chiêu thở phào nhẹ nhõm, lẩm bẩm: "May quá, anh ấy không thấy. Nếu không, chắc mình chỉ còn nước tìm lỗ mà chui xuống."
Cô vội lấy hai chiếc quần lót mới mua cho anh cùng ba chiếc quần lót màu hồng của mình giấu ở tầng dưới cùng của tủ quần áo, đóng cửa tủ lại rồi mới yên tâm đi ra ngoài.
Lục Trầm đến giếng rửa tay bằng xà phòng, sau đó quay lại phòng khách.
Vừa bước vào, mùi thơm của thịt sườn xào chua ngọt lan tỏa khắp không gian khiến dạ dày anh càng thêm réo rắt.