[ đổi tên từ năm sáu tuổi, cái tên Mẫn Gia Điệp , gần như quên mất . Thế mà đám cảnh sát mặc đồng phục xanh cũng moi , đúng là phiền phức.]
Lôi Lăng về phía Triệu Hướng Vãn.
Triệu Hướng Vãn gật đầu, khẽ "Cảm ơn" bằng khẩu hình.
Sau khi xác nhận Hồ Điệp chính là Mẫn Gia Điệp, trong lòng Triệu Hướng Vãn dâng lên một cảm xúc khó thành lời.
Một mặt, điều chứng minh “thuật vẽ chân dung theo thời gian” của Quý Chiêu, mang cảm giác thành tựu lớn. Điều đồng nghĩa với việc trong tương lai, mô phỏng chân dung sẽ thêm một nội dung mới: dựa sự đổi của thời gian để suy đoán sự đổi dung mạo của nhân vật, cung cấp chứng cứ khoa học và đáng tin cậy để tìm kiếm những mất tích.
Mặt khác, tận mắt chứng kiến Mẫn Gia Điệp trong suốt 34 năm qua, từ một đứa trẻ đầy sức sống cuối cùng bước lên con đường phạm tội. Cô trải qua những gì? Tại phạm tội? Vì bắt cóc trẻ em?
Lôi Lăng hỏi Hồ Điệp vài câu, nhưng cô chỉ giữ gương mặt lạnh lùng, một lời.
Hai tay còng đặt đùi, nhưng đầu sang một bên, thái độ của Hồ Điệp vô cùng kháng cự.
Lôi Lăng hỏi: “Đồng bọn của cô khai hết …”
Hồ Điệp lộ vẻ mất kiên nhẫn, mắt chằm chằm bức tường trắng bên trái, như thể ở đó một bông hoa nở.
[Nếu khai hết , còn hỏi gì? Đồ ngu.]
Lôi Lăng hỏi tiếp: “Những đứa trẻ khác bán ?”
Hồ Điệp mím chặt môi, một lời.
[Có thể chứ? Con trai quý hơn, bán giá, phúc hơn thôi.]
[Tại cho ? Anh là cái thá gì?]
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/thap-nien-90-nu-than-tham-doc-tam/chuong-971-ho-diep-co-su-de-phong-tu-nhien-doi-voi-nam-gioi.html.]
[Bị bắt thì nhận, chẳng qua cũng chỉ tù thôi mà.]
Hồ Điệp, vốn quyết tâm chống cự đến cùng, đột nhiên nghĩ đến điều gì đó. Cô đầu , ánh mắt lướt qua mặt từng cảnh sát trong phòng thẩm vấn, cuối cùng dừng gương mặt nữ duy nhất, chính là Triệu Hướng Vãn, hỏi cô một câu: “Trân Châu ?”
Cuối cùng Lôi Lăng cũng thấy Hồ Điệp mở miệng, nhưng ngờ bắt đầu bằng một câu hỏi. Hơn nữa, cô chỉ Triệu Hướng Vãn, chẳng quan tâm ai khác, điều khiến cảm giác phớt lờ, cau mày hỏi: “Trân Châu là ai?”
Hồ Điệp trả lời, ánh mắt vẫn kiên định Triệu Hướng Vãn.
Có vẻ như Hồ Điệp sự đề phòng tự nhiên đối với nam giới.
Năm cảnh sát đối diện Hồ Điệp, mà cô chỉ chịu giao tiếp với Triệu Hướng Vãn.
Triệu Hướng Vãn đành lặp câu hỏi của Lôi Lăng: “Trân Châu là gì?”
Hồ Điệp đáp: “Cô bé đó, cô bé theo .”
Triệu Hướng Vãn sang hỏi Lôi Lăng: “Cô bé mà Hồ Điệp dắt theo khi bắt ?”
Lôi Lăng : “Chúng định đưa cô bé đến trung tâm cứu trợ xã hội, nhưng cô bé chịu, hễ ai đến gần là phản kháng dữ dội, một đồng nghiệp của còn cô bé cào. Hiện tại chỉ thể để cô bé ở tạm trong khu nhà tạm bợ .”
Triệu Hướng Vãn Hồ Điệp, Hồ Điệp thở phào nhẹ nhõm.
[May quá, họ mang .]
[Chắc chắn Trân Châu sẽ chịu với họ, ai họ sẽ đưa con bé đến ?]
Nhìn phản ứng của Hồ Điệp, Lôi Lăng vẻ khó chịu, như thể cô vui vì cảnh sát đưa Trân Châu : “Chúng là cảnh sát, chắc chắn sẽ sắp xếp thỏa cho đứa trẻ. Còn cô, cô đối xử với nó như thế, chẳng lẽ định bán nó ?”
Hồ Điệp nhắm mắt, lựa chọn phớt lờ, nhưng khóe miệng nhếch về một bên thể hiện rõ ràng sự mỉa mai và thiếu tin tưởng trong lòng cô .
[Cảnh sát thể sắp xếp thỏa thế nào? Chẳng cuối cùng cũng sẽ đưa con bé cô nhi viện ? Để con bé sống cùng một đống trẻ khác, tranh ăn, tranh mặc, chờ đến nhận nuôi, bắt nạt. Còn dám là sắp xếp thỏa!]