Đến khu nhà tập thể của cục công trình, Chương Thạch Hổ thậm chí còn thèm lấy chìa khóa mà dùng chân đạp cửa.
Vừa khi cánh cửa mở một khe nhỏ, Chương Thạch Hổ kịp rõ bóng , giơ tay tát mạnh: “Mày dám ly hôn nữa ! Ông đây cho mày ly hôn!”
Lời còn dứt, một bóng xanh lướt qua mắt Chương Thạch Hổ, một cánh tay rắn chắc ngăn chặn tay của gã, một bàn tay lớn như kìm sắt siết chặt cổ tay gã.
Cơn đau dữ dội ập đến, Chương Thạch Hổ mới rõ mặt là Viên Đông Mai yếu đuối vô năng, mà là một sĩ quan cảnh sát mạnh mẽ trong bộ đồng phục xanh ô liu!
Mọi lời lẽ thô tục đều chặn trong miệng, Chương Thạch Hổ chỉ cảm thấy trời đất cuồng, cả nhấc bổng lên và đập mạnh xuống nền gạch.
“Ầm——”
Lưng của Chương Thạch Hổ tiếp đất, cơn đau nhói từ xương cụt gã kìm mà kêu lên thảm thiết: “Cứu , cứu …”
Người hạ gục Chương Thạch Hổ chính là Hứa Tung Lĩnh.
Trên đời , Hứa Tung Lĩnh ghét nhất là loại bắt nạt kẻ yếu, tên Chương Thạch Hổ đánh vợ ở bên cạnh hai mươi năm đến mức trọng thương nhập viện, bởi vì cơn giận bộc phát, gã thực hiện một cú ném qua vai.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/thap-nien-90-nu-than-tham-doc-tam/chuong-97-bao-cao-thuong-tich-that-thuong-tam.html.]
Một tên thích đánh như thế, cứ để gã nếm thử cảm giác đánh một chút !
Chương Thạch Hổ chật vật vịn khung cửa bò dậy, đỡ eo đưa mắt xung quanh, gã thấy trong nhà ngoại trừ Viên Đông Mai và Chương Á Lan thì còn Triệu Hướng Vãn cùng hai cảnh sát.
Vẻ hung hăng, phách lối của Chương Thạch Hổ cũng lập tức biến mất, gã Hứa Tung Lĩnh, ngoài mạnh trong yếu lớn tiếng : “Cảnh sát thì lắm ? Mắc cái gì mà đánh ! nhà thì vấn đề gì ?”
Hứa Tung Lĩnh lấy tờ lệnh bảo vệ giơ tới mặt Chương Thạch Hổ: “Vợ xin lệnh bảo vệ, bắt đầu từ bây giờ, cô sẽ dọn khỏi nhà, cấm tiếp xúc cũng như cấm bạo lực. Nếu còn dám động tay động tay một nữa, chúng quyền tiến hành giam giữ !”
Chương Thạch Hổ nào lệnh bảo vệ là cái gì chứ, nhưng bộ đồng phục cảnh sát cũng như dấu mộc đỏ của toà án tờ lệnh bảo vệ mắt gã phát một thứ ánh sáng kỳ diệu, khiến gã dám liều lĩnh nữa.
Chương Thạch Hổ chuyển tầm mắt sang Chương Á Lan, nghiến răng : “Được, lắm, ông đây tốn tiền cho mày học đại học Công An, bây giờ mày , còn dám gọi nhiều cảnh sát tới đây như thế, xem ông đây như kẻ gian!”
Chương Á Lan cản mặt Viên Đông Mai: “Không ông vẫn luôn ép ly hôn ? Vậy thì ly hôn .”
Chương Thạch Hổ nghiến răng, hung hăng giậm chân một cái: “Mẹ mày ly hôn thì cứ ly hôn thôi, thoả thuận ly hôn thôi ? Vợ chồng hợp tan, cần gì ầm ĩ tới mức ? Lại còn toà án, còn cảnh sát, nếu như để hàng xóm thấy, thì mất hết mặt mũi!”
Chương Á Lan nhịn cơn giận khi nghĩ đến từng câu từng chữ trong báo cáo thương tích của .
“Lúc ông đánh tới mức lá lách dập nát, cắt bỏ lá lách, xương n.g.ự.c cũng gãy im một chỗ nhúc nhích suốt một tháng, ông thấy mất mặt? Bây giờ lúc đồng ý ly hôn, mong toà án phán quyết công bằng thì ông cảm thấy mất mặt ? cho ông , tố cáo chuyện ông gây thương tích để ông tù là nhân từ lắm đấy!”
Chương Thạch Hổ ngờ con gái kể hết chuyện trong nhà như thế, trong lòng tát cô mấy cái để dạy dỗ một chút. khi thấy hai cạnh sát cạnh con gái đang , gã dám hung hăng phách lối nữa, chỉ đành thở dốc : “Thế bây giờ mày cái gì?”