Cái gì? Phái tới điều tra vụ án Hồ Điệp?
Không những thế còn đặc biệt phái Quý Chiêu, mà khoác lác là sư phụ của Ninh Thanh Ngưng?
Đây là đang khoa khoang ? Ha ha ha, là tự đưa tới cửa để ông vả mặt đây mà!
Vừa nghĩ như thế, Ngụy Lương Phục quyết định hạ thấp thái độ, nể mặt Hứa Tung Lĩnh ba phần, tự tiếp đãi chuyên gia phác hoạ chân dung tội phạm đến từ cục cảnh sát thành phố Tinh . Thế là, ông gọi tổ trưởng tổ trọng án hai, Lôi Lăng, vội vàng chạy tới phòng họp.
Phòng họp ở phía Đông tầng một của cục cảnh sát thành phố Dao.
Bộ ghế sô pha bằng gỗ tông đen, bàn uống nhỏ bày mấy chén bằng gốm xanh, ở phía góc tường một chiếc bàn vuông nhỏ, đó một bình thuỷ, tăm xỉa răng. Trên tường treo tác phẩm thư pháp ghi “Có bạn từ xa đến, chẳng vui ”, cách bày trí đơn giản mà phóng khoáng.
Chúc Khang một một chiếc sô pha đơn, Triệu Hướng Vãn và Quý Chiêu cùng ghế sô pha dành cho hai , ba đều đang đưa mắt quan sát cảnh xung quanh, thấy tiếng bước chân, cả ba lập tức dậy.
Ngụy Lương Phục và Lôi Lăng cùng tiến phòng.
Ngụy Lương Phục là một cao lớn, gương mặt chữ điền, trông mạnh mẽ, ngang ngược. Lôi Lăng ba mươi tuổi, là một vẻ ngoài nghiêm túc.
Hai bên lên tiếng chào hỏi , Ngụy Lương Phục cũng bảo ba họ xuống, mà đưa mắt quan sát trái một phen, ánh mắt về phía Quý Chiêu, thái độ vô cùng tuỳ ý, hỏi: “Cậu đây chính là Quý Chiêu?”
Quý Chiêu gì, Triệu Hướng Vãn trả lời : “ thế.”
Ngụy Lương Phục Triệu Hướng Vãn: “ đang hỏi .”
[Dáng dấp trông điển trai, tuấn tú như thế, đáng tiếc là một câm.]
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/thap-nien-90-nu-than-tham-doc-tam/chuong-955-nguoi-trong-nghe-vua-ra-tay-la-biet-ngay.html.]
[Thế mà tên Hứa Mặt Đen cứ ngừng tâng bốc , ha ha ha, cũng chỉ thế thôi.]
Triệu Hướng Vãn trả lời: “Quý Chiêu chướng ngại về mặt ngôn ngữ, thể chuyện .”
Ngụy Lương Phục cố ý liếc Quý Chiêu một cái: “Ôi chao, thế thì thật đáng tiếc. Không chuyện, thế thì vẽ tranh thế nào?”
Chúc Khang ngẩng đầu, ưỡn ngực, lớn tiếng : “Báo cáo lãnh đạo, vẽ tranh là dùng tay chứ dùng miệng!”
Lúc , Ngụy Lương Phục mới đưa mắt thẳng về phía Chúc Khang: “Cậu là ai?”
[Cậu lắm, chuyện đúng ? Mấy tên lính trướng Hứa Mặt Đen ai cũng thấy cứng đầu, cứng cổ thế nhỉ?]
Chúc Khang : “ là Chúc Khang, thành viên của tổ trọng án một thuộc cục cảnh sát thành phố Tinh.”
Ngụy Lương Phục gật đầu: “Không sai, đúng là chuyện. Thế thử xem, ba các tới đây là để gì?”
Triệu Hướng Vãn nhận Ngụy Lương Phục là đang cố ý khó ba họ, cô chuẩn tâm lý một chút, lấy thư giới thiệu đưa cho Chúc Khang.
Chúc Khang nhận lấy đưa cho Ngụy Lương Phục, báo cáo ý định của họ một cách đơn giản.
Lúc , Nguỵ Lương Phục mới xuống, cũng hiệu cho ba Triệu Hướng Vãn xuống.
Nhìn bức thư giới thiệu trong tay , qua lời giới thiệu của Chúc Khang, Nguỵ Lương Phục ha ha to: “Cái gì? Các tới để giúp đỡ chúng bắt giữ Hồ Điệp ? Chắc chắn là Hứa Mặt Đen gửi các vị tới để loạn thêm đó chứ?”
Chúc Khang : “Chúng xem qua bức phác họa chân dung tội phạm của các vị…”
Ngụy Lương Phục giơ tay ngắt ngang lời của , đắc ý : “Đó cũng là tác phẩm của Phương Đào Khải, hoạ sĩ mô phỏng và phác họa chân dung tội phạm mà cục cảnh sát thành phố Dao chúng mời tới đấy. Người trong nghề tay là ngay, đúng ? Cậu là chuyên gia điều tra hình sự của Bộ Công An đấy, là học trò xuất sắc của Ninh Thanh Ngưng.”
Mấy năm gặp, Triệu Hướng Vãn, Quý Chiêu ngừng phát triển, ngay cả Ninh Thanh Ngưng cũng đang ngừng tiến bộ.