Khi ngòi bút của Quý Chiêu di chuyển, một bức phác họa nửa của một phụ nữ ngoài ba mươi dần hiện rõ nét.
Có ba, bốn phần giống Kiều Hồng Ngọc.
Có năm phần giống cô bé trong bức tranh đó.
Mái tóc uốn, chỉ buộc tùy ý phía đầu.
Ngũ quan tinh xảo, xương hàm rộng.
Vai rộng, n.g.ự.c lớn, hình mập mạp.
Trên mặt là nụ toe toét, hàm răng đều lắm, nhưng xen lẫn trong nụ rạng rỡ đó là một sự ngang ngạnh dễ khuất phục.
Có thể thấy, đây là một tuy giàu , nhưng tràn đầy sức sống.
Khi Quý Chiêu vẽ nét cuối cùng xong, đặt quyển sổ phác họa lên bàn , tất cả đều vô thức thở phào nhẹ nhõm: “Phù…”
Vừa ai cũng nín thở tập trung, dám thở mạnh, sợ tiếng thở lớn sẽ phiền Quý Chiêu vẽ.
Bây giờ tranh thành, ánh mắt đều đổ dồn bức phác họa.
Rõ ràng nét vẽ nhiều, nhưng trong bức tranh dường như sống động hẳn lên. Bạn cô , cô cũng bạn, bạn di chuyển, ánh mắt cô theo sát bạn.
Rõ ràng là một phụ nữ quá , nhưng sự sống động, sức mạnh hoang dại toát lên khiến ấn tượng sâu sắc, qua một sẽ khó mà quên .
Kiều Hồng Ngọc bức tranh phụ nữ, mắt dám chớp: “Đây… đây là em gái ?”
Càng , bà càng thấy trong tranh giống , càng , bà càng thấy trong tranh thuộc, như thể từng xa cách, như thể em gái bà vẫn luôn sống ngay bên cạnh.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/thap-nien-90-nu-than-tham-doc-tam/chuong-947-ke-chu-muu-ten-ho-diep.html.]
Kiều Hồng Ngọc càng càng vui mừng, trong lòng hân hoan: Quả nhiên là em gái của Kiều Hồng Ngọc , chỉ vẻ ngoài mà cả tính cách cũng giống, qua là ngay mạnh mẽ, dứt khoát.
Từ lúc Quý Chiêu bắt đầu đến khi thành bức phác họa của Mẫn Gia Điệp chỉ mất đầy một giờ, vượt qua cách hai mươi tám năm, thành công phác họa hình dáng của một cô bé sáu tuổi khi trưởng thành. Mẫn Gia Hoè bên cạnh , cảm thấy bức phác họa đơn giản còn xuất sắc hơn những tác phẩm danh tiếng trong bảo tàng nghệ thuật, khỏi ngỡ ngàng thốt lên: “Quá đỉnh!”
Chúc Khang bên cạnh chăm chú, khi bức tranh thành, phụ nữ trưởng thành phần hoang dại quyển sổ phác họa, đột nhiên thốt lên một tiếng: “A!”
Triệu Hướng Vãn bên cạnh Chúc Khang, tận mắt chứng kiến một đứa trẻ sáu tuổi, qua sự phát triển của thời gian, từ từ trở thành một phụ nữ ngoài ba mươi tuổi. Giống như một cảnh dài, chỉ mất vài giây để tái hiện cuộc đời của một con . Khi cô đang đắm chìm trong cảm xúc kỳ diệu thì tiếng la của Chúc Khang cô giật , đầu .
Chúc Khang đột ngột bật dậy, chỉ tay bức phác họa, liên tục thốt lên ba tiếng: “A! A! A!”
Ngay lập tức, ánh mắt của đều đổ dồn về phía Chúc Khang.
[Đây …]
[Đây là…]
[Đây chẳng chính là…]
Triệu Hướng Vãn thấy tiếng lòng của Chúc Khang lặp lặp ba câu như , nhưng mãi câu trả lời, lẽ bởi vì quá kinh ngạc nên phần khựng .
Triệu Hướng Vãn bình tĩnh : “Anh đừng vội, nhận trong bức tranh ?”
Chúc Khang cũng sốt ruột câu trả lời, nhưng dường như ký ức của thứ gì đó chặn , chỉ liên tục lắc đầu.
“Anh từng gặp cô ?”
Chúc Khang gật đầu thật mạnh.
Triệu Hướng Vãn giữ thái độ nhẹ nhàng và điềm tĩnh: “Cô là ai? Người ? Hàng xóm? Người qua đường từng gặp? Hay tội phạm truy nã?”
Khi Triệu Hướng Vãn nhắc đến từ cuối cùng, ký ức của Chúc Khang cuối cùng cũng kích hoạt, chợt nhớ .
“ , đúng , tháng một lệnh truy nã gửi từ thành phố Dao đến, tổ trọng án của chúng tiếp nhận nên thể cô chú ý. Đó là một vụ buôn bán trẻ em, kẻ chủ mưu tên Hồ Điệp, bức phác họa của họ giống bức tranh !”