Vừa Triệu Hướng Vãn mượn danh nghĩa vụ án cũ, moi chuyện của đồn trưởng Cung, nhanh chóng cho của cục công an thành phố bắt giữ .
Bây giờ, Triệu Hướng Vãn tuyên chiến với cục trưởng Lư!.
Lý Minh Dương càng nghĩ càng phấn khích, đầu óc cuồng, lao tới bên điện thoại, bắt đầu gọi cho Phan Lỗi.
“Tút... tút... tút...”
Điện thoại kết nối, đầu dây bên vang lên giọng Phan Lỗi: “Alo?”
Dù hạ giọng nhưng Lý Minh Dương thể che giấu sự phấn khích: “Chủ nhiệm Phan, là Lý Minh Dương đây, lý lịch của Cục trưởng Lư ?”
Phan Lỗi hỏi: “Cậu cần gì?”
Lý Minh Dương liếc Triệu Hướng Vãn, cô vươn tay nhận lấy điện thoại: “Chào chủ nhiệm Phan, là Triệu Hướng Vãn.”
Phan Lỗi lập tức trở nên niềm nở: “Chào cảnh sát Triệu, việc gì ?”
Triệu Hướng Vãn hỏi: “Bên ai ?”
Phan Lỗi ngẩn nửa giây: “Chờ một chút.”
Một lát , giọng Phan Lỗi vang lên từ điện thoại: “Được , đóng cửa, cảnh sát Triệu gì cứ .”
Triệu Hướng Vãn : “Cung Hữu Lâm hiện đang ở thành phố Tinh, giờ cục công an thành phố mời đến uống .”
“Gì cơ?!”
“Rầm!” Một tiếng động lớn vang lên, chắc là ghế của Phan Lỗi lật hoặc va cái gì đó.
Chờ cho bên Phan Lỗi yên tĩnh , Triệu Hướng Vãn giải thích đơn giản vài câu: “Cung Hữu Lâm liên quan đến một vụ thảm sát diệt môn cách đây hai mươi năm, đưa . Nghe quan hệ khá thiết với cục trưởng Lư Huy, hiện tại cần điều tra Lư Huy. Cục trưởng Lư đang ở cơ quan ?”
Phan Lỗi dám thở mạnh: “Có, , đang ở đây.”
Triệu Hướng Vãn hỏi: “Anh sợ ?”
Giọng Phan Lỗi run: “Mấy các cô, ? Các cô chỉ bốn , liệu đủ nhân lực ?”
Triệu Hướng Vãn thẳng: “Đây là cơ hội thăng chức, nắm bắt ?”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/thap-nien-90-nu-than-tham-doc-tam/chuong-892-lam-nham-ca-dong-chuyen-ma-khong-noi-trung-diem-chinh.html.]
Phan Lỗi hỏi: “Nắm bắt bằng cách nào?”
Triệu Hướng Vãn : “Anh chuyển lý lịch của cho ngay lập tức, khi chứng cứ vững chắc, chúng sẽ cùng hành động! Việc nhanh chóng.”
Đối phó với Cung Hữu Lâm thì Phan Lỗi gan, nhưng chống cục trưởng Lư? Phan Lỗi vẫn còn do dự.
Triệu Hướng Vãn khẽ : “Chúng động đến Cung Hữu Lâm, sử dụng công hàm do ký, tìm đến là Lý Minh Dương. Anh là đồng đội cùng chiến hào với chúng , chỉ còn cách sát cánh mà chiến đấu, còn đường lui. Nếu rút lui, đó chỉ chờ cục trưởng Lư trả thù thôi.”
Lưng Phan Lỗi bắt đầu đổ mồ hôi lạnh: “Cảnh sát Triệu, cô đang hại đấy!”
Triệu Hướng Vãn thu nụ , giọng trở nên uy nghiêm: “Muốn đạt gì thì bỏ thứ đó. Anh thăng chức, nhưng gánh chịu bất kỳ rủi ro nào, thể?”
Phan Lỗi lúng túng: “Trong công an huyện, cục trưởng Lư là đầu, phụ trách bộ công việc an ninh trật tự, điều tra kinh tế, cảnh sát giao thông, cảnh sát đặc nhiệm... Còn chỉ là trưởng phòng công tác chính trị, phụ trách công tác chính trị, công đoàn, quản lý đội cảnh sát hỗ trợ, đội chống khủng bố, trung tâm tình báo, quỹ cảnh sát, hội phụ nữ và hội cao tuổi…”
Anh lảm nhảm cả đống chuyện mà trúng điểm chính.
Thái độ của Triệu Hướng Vãn trở nên lạnh lùng: “Trưởng phòng Phan, đừng trách báo . Nếu tham gia, khi điều động nhân lực từ Sở Công an tỉnh cùng với Ủy ban Kiểm tra kỷ luật bắt đầu điều tra diện, nếu tổn thương gì đến thì cũng đành chịu.”
Phan Lỗi bắt đầu chóng mặt: “Điều động nhân lực từ Sở Công an tỉnh? Cô… cô khả năng đó ?”
Bỗng nhiên Triệu Hướng Vãn bật : “Có lẽ , vụ án tham nhũng của cục trưởng Vũ Kiến Thiết bên cục Công an tỉnh là do tổ trọng án của chúng điều tra đấy nhỉ?”
Phan Lỗi những lời của Triệu Hướng Vãn, mồ hôi túa đầy trán, giọng run run: “Cảnh… cảnh sát Triệu, cô gì?”
Triệu Hướng Vãn : “Lập tức, ngay bây giờ, gửi lý lịch của cục trưởng Lư cho .”
Phan Lỗi Triệu Hướng Vãn thuyết phục, ngoan ngoãn đáp: “Cô chờ chút, sẽ lấy ngay.”
Triệu Hướng Vãn : “Phái một đáng tin cậy trực tiếp mang lý lịch đến đây.”
Lần Phan Lỗi còn do dự nữa: “Vâng!”
Khi cúp máy, trong phòng họp đều dán mắt Triệu Hướng Vãn.
Cung Đại Lợi đột nhiên như phát điên, bật dậy hét lớn: “Người ! Người ! Cảnh sát g.i.ế.c …”
Không đợi Triệu Hướng Vãn lệnh, Chúc Khang lập tức dậy, một cú c.h.ặ.t t.a.y xuống gáy.
Cung Đại Lợi mềm oặt ngã xuống, Chúc Khang đỡ kịp và đặt trở ghế.
Đôi mắt Chúc Khang lóe lên lửa giận, liếc qua Cung và Tôn Hữu Mẫn, trầm giọng : “Đừng gây náo loạn, đừng la hét, chuyện tử tế!”