Kiều Hồng Ngọc nhịn khen cô một câu: “Em đúng là một cô gái , sống tình nghĩa, uổng công dì cả em thương em.”
Triệu Hướng Vãn : “Vậy… Nếu báo cảnh sát, thế em còn cách nào nhỉ? Chắc chắn thể bỏ tiền nữa, em cũng còn tiền.”
Kiều Hồng Ngọc chút nóng nảy: “Không chị ? Không cần để ý tới cô gái đó, cần để ý tới khác! Chăm sóc cho bản là .”
Triệu Hướng Vãn cắn răng: “Thế nhưng chị , chúng đều là phụ nữ với mà. Nếu như ngay cả phụ nữ như chúng cũng giúp đỡ lẫn , thế trong thế giới mà đàn ông chủ thế giới như hiện nay, còn ai thể giúp đỡ chúng nữa đây chứ? Chẳng lẽ còn những đàn ông bắt cóc, buôn bán phụ nữ, bạo hành phụ nữ, bắt nạt phụ nữ tỉnh ngộ, tự động đầu thú ?”
Rõ ràng Kiều Hồng Ngọc động lòng.
[Em gái , đúng là còn quá trẻ.]
[ quan trọng hơn chính là, tại cảm động?]
[ thế, nếu như phụ nữ giúp đỡ thế thì còn ai nguyện ý ý giúp đỡ nữa đây?]
Kiều Hồng Ngọc ngước mắt Triệu Hướng Vãn: “Em thật sự giúp cô gái đó ? Là ai thế? Để xem chị thể giúp với bên mấy câu ?”
Triệu Hướng Vãn vội vàng lắc đầu: “Chị, em thể hại chị . Chị sinh sống ở nơi nhiều năm như thế , còn mở cửa hàng trong phạm vi quản lý của đồn cảnh sát, cho dù thế nào chị cũng đừng mặt gì. Chị chỉ cần chỉ cách cho em, còn để em mặt xử lý là ạ.”
Kiều Hồng Ngọc suy nghĩ một chút: “Thư ký của Tam Thôn Loan tên là Lư Quốc Lương, ông cũng xem như còn chút lương tâm. Ông cũng khá rõ chuyện trong thôn, nếu như em cứu , thế thì tìm một đàn ông mặt chuyện, liên lạc với Lư Quốc Lương, đưa điều kiện của bên em, đó để ông điều chỉnh theo ý, lặng lẽ tìm cách thả .”
Triệu Hướng Vãn vội vàng hỏi: “Ông trông thế nào ạ? Phải thế nào mới thể tìm ông ?”
Kiều Hồng Ngọc hết một lượt từ máy nhắn tin, địa chỉ và cả sở thích của Lư Quốc Lương mà bản cho Triệu Hướng Vãn : “Trước đây chị từng đến nhà ông giao hàng nên một , thế nên máy nhắn tin. Ông năm nay hơn năm mươi tuổi, bình thường thích uống rượu, một đứa cháu trai do chính tay ông nuôi lớn, bây giờ đang học lớp ba , ông vô cùng yêu thương thằng bé.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/thap-nien-90-nu-than-tham-doc-tam/chuong-881-mot-em-gai-tot-nhu-the-sao-lai-tim-mot-nguoi-dan-ong-xau-xi-the-nay.html.]
Triệu Hướng Vãn hỏi: “Cháu trai của ông tên gì thế?”
Kiều Hồng Ngọc trả lời: “Lư Thiên Tứ.”
Triệu Hướng Vãn lấy một chiếc khăn lụa màu đỏ từ trong túi xách, bỏ tay Kiều Hồng Ngọc: “Chị gái, cảm ơn chị giúp em nhé. Thời gian chị gái của em đang ở nhà tĩnh dưỡng, thể đến chị chỉ dạy, tấm khăn lụa là chị gái em bảo em mang tới tặng chị đấy, chị nhất định nhận cho chị gái em vui nhé. Cũng chẳng thứ gì đáng tiền ạ, nhưng đây là tấm lòng của bọn em.”
Kiều Hồng Ngọc nhận lấy, tiếp tục dặn dò đôi câu: “Được , chị xin nhận tấm lòng của hai chị em em. Chị vẫn là câu đấy, nếu thể hãy để đàn ông mặt, một cô gái nhỏ như em thể trấn áp cục diện , Lô Quốc Lương sẽ tin em .”
Triệu Hướng Vãn nhận tin tức mong , thế là nhanh chóng chào tạm biệt rời .
Lần , thái độ của Kiều Hồng Ngọc thêm một phần chân thành: “Nhớ lời chị dặn đấy nhé, còn sống thì vẫn còn hy vọng. Giúp đỡ khác là , nhưng nhớ bảo vệ bản đấy nhé.”
[Phụ nữ giúp đỡ lẫn , cô em gái , đúng là nghĩa khó!]
[Một em gái như thế, tìm một đàn ông xí thế ? Haiz…]
Sau khi Triệu Hướng Vãn ngoài, Chúc Khang thấy vẻ mặt chê bai của bà chủ cửa hàng, khó hiểu hỏi một câu: “Quan hệ giữa cô và bà quen thuộc như thế ? Sao cảm thấy ánh mắt của bà khi gì đúng lắm nhỉ?”
Triệu Hướng Vãn: “Anh suy nghĩ nhiều , lấy một tin tình báo vô cùng quan trọng, chúng mau về thôi.”
Một chiếc xe Jeep mang biển ở thành phố Tinh, cả huyện La cũng chẳng mấy chiếc, vì để tránh bản quá nổi bật, bốn cũng tự chạy xe tới bến xe mà bắt taxi tới.
Trở nhà khách nhất ở huyện La, Triệu Hướng Vãn đặt hai phòng tiêu chuẩn.
Chúc Khang và Quý Chiêu ở cùng một phòng.
Triệu Hướng Vãn sẽ ở cùng Chu Như Lan.
Bốn ở hai căn phòng sát vách , chuyện cũng dễ sang thương lượng, bàn bạc hơn.