Phòng thẩm vấn trở nên yên tĩnh.
Lời của Triệu Hướng Vãn sắc bén tựa như d.a.o cắt, đây cũng là nhận thức chung của bộ thành viên trong tổ trọng án.
Chúc Khang và Cao Quảng Cường đưa mắt một cái, cũng thúc giục, cứ để Triệu Hướng Vãn chịu trách nhiệm thẩm vấn, chừng lát nữa sẽ hỏi những tình tiết mới.
Năm phút , cuối cùng Mẫn Thành Hàng cũng chịu mở miệng chuyện.
“Đồng chí cảnh sát, tất cả đều từng sống ở cô nhi viện đúng chứ? Trong căn phòng nhỏ chỉ vẻn vẹn mười mét vuông, nhiều khi đến tận năm mươi đứa trẻ sơ sinh, bọn chúng ngừng lóc, ngừng đòi ăn, đòi uống sữa, đòi vệ sinh, các bảo mẫu thể chăm sóc hết . Trong khí tản mùi nước tiểu và mùi phân hôi thối, bên tai vang vọng tiếng lóc ỉ ôi. Muốn sống sót trong cảnh như thế chỉ thể tranh giành, cướp giật mà thôi.”
“Tranh giành sự chú ý của lớn, trong đó phần lớn là tranh giành thức ăn, tranh giành địa bàn thuộc về …”
“ và Gia Hoè cũng là một trong những xem là ưu tú trong đó, dựa sự tàn nhẫn, còn cô dựa sự ngoan ngoãn, thế nên cuối cùng chúng mới thể sống sót . Hơn nữa chúng đều thể tự nuôi lấy bản , một công việc định, tiền lương, một căn nhà riêng, thậm chí còn con của chúng .”
“Sức khoẻ của Gia Hoè , lúc mang thai bốn tháng, cô dấu hiệu sảy thai, thế nên cô tĩnh dưỡng giường bệnh suốt nửa năm trời, ngậm đắng nuốt cay cuối cùng mới sinh Song Song. Ngay từ khi mới chào đời, Song Song một chiếc giường nhỏ của riêng , lúc đói cũng chỉ cần ré lên hai tiếng là Gia Hoè sẽ chạy như bay tới, lúc con bé tiểu vệ sinh chỉ cần cúi đầu chạm tả hai cái, sẽ chạy tới đưa con bé vệ sinh, tã cho nó. So với và Gia Hoè, Song Song hạnh phúc hơn nhiều.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/thap-nien-90-nu-than-tham-doc-tam/chuong-859-song-song-den-voi-cuoc-doi-nay-chinh-la-mot-mon-qua-ma-ong-troi-ban-tang-cho-co-ay.html.]
“Thật , và Gia Hoè giống .”
“Gia Hoè là một trong lòng tràn ngập tình yêu thương, cô yêu tất cả thế gian , cô cảm thấy ơn tất cả điều mặt đời , bao gồm cả sự đau khổ mà cô gánh chịu. Cô cảm thấy việc cha cô bỏ rơi cô chắc chắn là bởi vì quá khó khăn, thể nuôi nổi. Cô cảm thấy gặp là điều hạnh phúc nhất đời của cô , cô cảm thấy việc Song Song đến với cuộc đời chính là một món quà mà ông trời ban tặng cho cô , bởi vì điều nghĩa là cô thể bù đắp những tiếc nuối của cuộc đời thông qua Song Song.”
“Còn nội tâm của thì chứ? Bên trong đó tràn đầy oán hận với cuộc đời, hận cha vứt bỏ , hận việc bản dốc hết sức thế nhưng kết quả chỉ một phần, hận ông trời bất công, khốn khổ, giàu sang, đeo vàng bạc đỏ cả tay nhưng ăn chẳng một bữa no. Mặc dù yêu thương Song Song thế nhưng khi thấy Gia Hoè nhà đối xử với con bé như , thi thoảng trong lòng sẽ dâng lên một cảm giác ghen tị khó hiểu. thật đấy, cảm thấy điều buồn lắm ? thế mà ghen tị với con gái của đấy! Ghen tị bởi vì con bé hạnh phúc hơn , ghen tị bởi vì con bé một tâm ý yêu thương , ghen tị vì con bé một tuổi thơ vô ưu vô lo.”
“ bù Gia Hoè, cô đối xử với vô cùng , cô hiểu rõ tất cả nỗi oán hận và đau khổ trong lòng , Gia Hoè luôn cảm thấy là một thông minh nhất đời , trong mắt cô cũng chỉ và Song Song mà thôi. Chỉ cần thấy ánh sáng lấp lánh trong mắt của Gia Hoè nhà , thấy lời khen ngợi hào phóng của cô , tất cả thù hận trong lòng cũng lập tức tan biến theo. nguyện ý che giấu tất cả những oán hận trong lòng , cũng nguyện ý an phận một nhân viên ngân hàng quèn, nguyện ý canh chừng để gia đình nhỏ của trả qua một đời sóng gió bất trắc gì.”
“ huỷ hoại tất cả những thứ của !”
Lúc , rốt cuộc Mẫn Thành Hàng cũng để lộ sự uất hận trong lòng , những tiếng gào thét từ tận sâu trong nội tâm , kể từ đầu tiên gặp gỡ, cuối cùng cũng hét lên thành lời.
“Nếu chúng thể sống, thì ai cũng đừng mong sống sót!”
“Từ già cho đến trẻ, con cái nhà ai cũng đừng mong sống sót…”
“ cách nào đối phó với bọn họ, nhưng thể đối phó với mấy đứa trẻ ngày qua ngày chỉ hưởng thụ tình yêu thương của cha dành cho !”