Triệu Hướng Vãn lạnh lùng : “Trong phòng gì cho khác ?”
Hoàng Mai Khôi tiến lên đón lấy ánh mắt của cô, hé mắt: “Có gì thể cho khác nhận chứ? thế nào thì cũng là phòng ngủ của mấy cô gái, trong phòng là đồ dùng cá nhân của phụ nữ. Cô cũng là phụ nữ, chắc hẳn cô hiểu mà đúng ? Chúng để đàn ông xông khám xét như thế, cô hiểu nhỉ?”
[Tiêu , tiêu , bây giờ? Nếu như cảnh sát đào t.h.i t.h.ể của Ngân Châu thì đây? Mặc dù là do chị Mai Khôi giết, nhưng cũng hỗ trợ đào cái hố. Chị Mai Khôi , nếu như để cảnh sát phát hiện thì chắc chắn sẽ tử hình hết cả lũ.]
Tiếng run rẩy là tiếng lòng của Ngụy Thải Lục.
Triệu Hướng Vãn đầu thẳng sắc mặt trắng bệch của Ngụy Thải Lục: “Cô đưa trong đấy .”
Hoàng Mai Khôi nóng nảy: “Đồng chí cảnh sát, để đưa cô , Nguỵ Thải Lục nhát gan, sợ cảnh sát.”
Triệu Huớng Vãn nhanh chậm đáp cô : “Người chúng cần, chính là sợ cảnh sát đấy.”
Hoàng Mai Khôi cũng rốt cuộc Triệu Hướng Vãn điều gì, ả chỉ cảm thấy ánh mắt của cảnh sát vô cùng sắc bén, mỗi một bước đều ngoài dự liệu của ả , thế là chỉ đành xòa, : “Đồng chí cảnh sát, cô hài hước thật đấy.” Không còn cách nào khác, chỉ thể thực hiện từng bước một.
Hài hước? Đây là đầu tiên Triệu Hướng Vãn thấy đánh giá cô hài hước.
Triệu Hướng Vãn Hoàng Mai Khôi một cái, với Ngụy Thải Lục: “Chúng thôi.”
Nguỵ Thải Lục thật sự sợ cảnh sát, cô phía dẫn đường, ánh mắt dám tiếp xúc với Triệu Hướng Vãn.
Sân của tiệm cắt tóc bao gồm hai phòng ngủ, một phòng bếp đơn, một nhà vệ sinh, còn một khu đất trống dùng để một vườn rau nhỏ, trong đó trồng ớt xanh, bắp cải, dưa leo, dưa leo là dây leo nên dựng giàn, hiện giờ nở hoa, trông cảm giác thư thái, nhẹ nhàng.
Ngụy Thải Lục dẫn Triệu Hướng Vãn lượt hai phòng ngủ, một gian là phòng ngủ của Hoàng Mai Khôi, hiện giờ khoá ngoài. Gian còn là phòng ngủ của Ngụy Thải Lục, Tả Bích Đào và Mâu Xuân Yến, cửa phòng ngủ rộng mở, bên trong toát một mùi nước hoa rẻ tiền.
Trong phòng cũng gì khác thường, thái độ của Nguỵ Thải Lục thản nhiên, thậm chí còn chủ động : “Để tìm chị Mai Khôi mượn chìa khoá phòng ngủ của chị , chị Mai Khôi ở một một phòng, bởi vì tiền mặt trong tiệm đều để ở đó thế nên cửa luôn khóa .”
Triệu Hướng Vãn cũng lãng phí thời gian phòng lục soát mà quan sát vẻ mặt của Ngụy Thải Lục, trong sân ba loại rau củ xanh trồng trong vườn: “Các cô còn thời gian rảnh để trồng rau ?”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/thap-nien-90-nu-than-tham-doc-tam/chuong-804-xuan-yen-tu-thu.html.]
Nguỵ Thải Lục là đến tiệm trễ nhất, tố chất tâm lý cũng tương đối kém, thần kinh thả lỏng một chút lập tức trở nên căng thẳng: “Có, thời gian rảnh, chúng cũng đều là những từ nông thôn lên thành phố việc, nơi khéo ở hướng nam, còn đất trống, thế nên trồng một vài loại rau xanh, , gì ?”
Triệu Hướng Vãn quan sát vẻ mặt của cô , đôi mắt phượng híp , ánh mắt trở nên sắc bén: “ , nơi gì đúng?”
Tiếng của Ngụy Thải Lục chút run rẩy: “Không, gì đúng cả, chỉ là trồng một ít cây xanh mà thôi. Bắp cải còn mọc rễ, ớt dần chuẩn trái , dưa leo bắt đầu bò lên giàn, nở hoa .”
Triệu Hướng Vãn ung dung, thong thả chuyện.
“Ai là chăm sóc đám cây ?”
“Mấy loại rau xanh phát triển như thế, bón phân đầy đủ ? … Mấy cây xanh bón phân đầy đủ mới phát triển , các cô dùng loại phân bón gì thế?”
Tim Nguỵ Thải Lục đập càng lúc càng nhanh, tốc độ đặt câu hỏi của Triệu Hướng Vãn chậm rãi khiến lòng cô cảm thấy vô cùng áp lực.
[Có cảnh sát gì đó ?]
[Tiêu , chắc chắn Xuân Yến khai .]
[Yêu tinh hại ! Cái đồ yêu tinh hại , cô tự thú đúng ?]
Tiếng của Triệu Hướng Vãn đột nhiên nhanh hơn: “Nói! Đó là ai?”
Ngụy Thải Lục dọa giật một cái, “rầm” một cái té ngã xuống đất, lên tiếng cầu xin: “Đồng chí cảnh sát, ! Chuyện hề liên quan gì tới cả, đều do bọn họ gây .”
Lưu Lương Câu cảnh tượng mắt, ánh mắt trợn to.
Đây là tình huống gì thế ?
Triệu Hướng Vãn lạnh lùng : “ hỏi cô, là ai đang chăm sóc mấy cái cây , rốt cuộc thế nào mà chúng xanh thế ?”
Lúc , trong đầu Nguỵ Thải Lục chỉ là “Xuân Yến tự thú”, nghiêm túc câu hỏi của Triệu Hướng Vãn, run rẩy đưa tay chỉ về phía giàn dưa chuột: “Đó, nơi đó… Ngân Châu ở đó…”