Nghĩ tới đây, hai vợ chồng ăn ý một cái.
[Nếu Triệu Hướng Vãn thể từ nông thôn lên tới thành phố, cho dù là dùng cách gì cũng chứng tỏ cô năng lực. Chẳng bằng xuống chuyện một chút, để xem thử xem đáng để vì cô mà thừa nhận đoạn quá khứ đó .]
Triệu Thanh Vân mỉm , : “Nếu như là bạn thời thơ ấu với Thần Dương, thì mời cháu đến nhà chơi.”
Phản ứng của ba ruột cũng trong dự liệu của cô nhưng cũng khá vô lý.
Rõ ràng họ phát hiện chân tướng sự việc, thế nhưng chẳng thấy tức giận miễn cưỡng gì.
Không những cảm thấy miễn cưỡng khi con gái sống cực khổ ở nông thôn suốt mười tám năm, cũng thấy tức giận khi thấy Triệu Thần Dương chiếm đoạt tài nguyên của con gái , lừa dối tình cảm của họ.
Hai vợ chồng đều đồng lòng, lúc việc đầu tiên nên là cân nhắc đến lợi ích của , đánh giá giá trị của con gái.
Mặc dù thấy tiếng lòng của Triệu Thanh Vân và Nguỵ Mỹ Hoa, nhưng từ ánh mắt của họ cũng khiến Chu Xảo Tú cảm thấy . Nói gì thế chứ? Rõ ràng Triệu Hướng Vãn mặt là con gái ruột của , thế nhưng thái độ của bọn họ ôn hoà kiềm chế, cũng hề kích động, cũng tức giận, ngay cả một chút thương tiếc cũng , nào chút tình cảm nào của bậc cha chứ?
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/thap-nien-90-nu-than-tham-doc-tam/chuong-73-la-co-giao-cua-trieu-huong-van-sao.html.]
Chu Xảo Tú thể hiện khí thế của một cô giáo: “Triệu Bí, theo lý thuyết đây là chuyện của gia đình , thế nhưng Triệu Hướng Vãn là học trò của , con bé là sống điều, sẽ kể khổ, thế nên mặt con bé mấy câu .”
Triệu Thanh Vân thấy Chu Xảo Tú gọi là “Triệu Bí”, cảm thấy chút kinh hãi, nhưng ông quen cô mà nhỉ? Điều đối với một luôn luôn khiêm tốn như Triệu Thanh Vân mà , là chuyện gì.
Ông mỉm đáp lời: “Là cô giáo của Triệu Hướng Vãn ?”
Một cảm giác chua xót trào dâng trong lòng cô , Chu Xảo Tú cho họ Triệu Hướng Vãn chịu bao khổ cực ở quê, cho họ vì để thể thi đại học, Triệu Hướng Vãn cố gắng đến mức nào, cho bọn họ Triệu Hướng Vãn dũng cảm, hiền lành, kiên cường bao nhiêu, là một đứa trẻ khiến khác yêu thương và đau lòng …
Triệu Hướng Vãn bước tới một bước, chắn mặt cô giáo Chu, tiến lên đón lấy ánh mắt của Triệu Thanh Vân, nhàn nhạt : “Không cần, cũng chỉ là một cuộc gặp gỡ ngẫu nhiên mà thôi, cần thiết xuống chuyện.’
Lúc cô cần tình yêu của ba nhất, bọn họ chút thương tiếc bỏ rơi cô. Bây giờ cô lên đại học như ý nguyện của cô, học ngành mà cô cảm thấy hứng thú, nhận sự tôn trọng và công nhận của các bạn học, cô cũng còn mong đợi sự ích kỷ và chấp thuận của bọn họ nữa .
Còn về phần Triệu Thần Dương… chẳng lẽ tám năm cô cướp thể trở ? Tát cô hai cái là thể giải quyết vấn đề ? Chẳng bằng gì cả, cứ để cô ngày ngày sống với với thanh kiếm treo đầu, sống trong trạng thái nơm nớp lo sợ .
Triệu Hướng Vãn dứt khoát xoay , chẳng chút lưu luyến nào.
Hứa Tung Lĩnh kịp phản ứng, khó hiểu xoa đầu Chu Xảo Tú một cái: “Chúng ?”