Nhìn thấy cảnh tượng này, Triệu Hướng Vãn mỉm cười xoay người, rời khỏi đó cùng các đồng đội của mình.
Đoàn người quay trở về hội trường Bảo Thuỵ, Chu Xảo Tú vẫn luôn chờ ở chỗ này, nhìn thấy mọi người trở lại, cô ấy vội vàng chạy lên hỏi: “Sao rồi? Sao rồi? Đã tìm thấy người chưa?”
Vừa nãy bởi vì bị dây thừng ma sát, lôi kéo khiến phần hông của Hứa Tung Lĩnh có hơi đau, đoán chừng ở chỗ đó đã bầm tím rồi, sau khi hít sâu một hơi anh ta trả lời: “Đã tìm thấy người rồi, bây giờ chúng ta có thể ra về.”
Vừa rồi, khách sạn Tứ Quý bị phong tỏa khẩn cấp, khiến một ít khách hàng cảm thấy khủng hoảng. Nhân viên cứu hoả, đội cảnh sát đặc nhiệm, và chó nghiệp vụ cũng đều được điều động tới đây, hơn nữa còn có mấy người Phùng Hồng Anh, Đoạn Dũng lơ là nhiệm vụ, Quý Cẩm Mậu vẫn còn một đống chuyện cần phải xử lý.
Đối với Hứa Tung Lĩnh, cứu Quý Chiêu là nhiệm vụ của anh, vậy nên cũng không đáng nhắc tới. Anh ta cũng chẳng quan tâm đến công lao của mình, thành công rút lui khỏi đó, dẫn theo một đám người thanh toán tiền rồi rời khỏi đó.
Từ hội trường đi ra, lúc đi lên tấm thảm ba tư nền đỏ được điểm hoa vàng, Chu Phi Bằng hớn hở kể lại đầu đuôi chuyện ban nãy cho Chu Xảo Tú nghe.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/thap-nien-90-nu-than-tham-doc-tam/chuong-69-da-tim-thay-nguoi-chua.html.]
“Cô Chu, cô không biết đâu, em gái này dũng cảm vô cùng, chỉ cần nhìn một cái đã biết Lạc Nhất Huy chẳng phải tên tốt đẹp gì, bảo tôi giữ anh ta lại…”
Hứa Tung Lĩnh như được nhắc nhở, lúc này mới nhớ tới chuyện Triệu Hướng Vãn chỉ huy Chu Phi Bằng ban nãy, anh ta ngừng bước, hỏi một câu: “Lạc Nhất Huy cũng xem như đang cố gắng trấn an cảm xúc của Quý Chiêu, sao em lại muốn giữ anh ta lại?”
Hôm nay quá nhiều chuyện xảy ra, cũng quá hỗn loạn, Triệu Hướng Vãn sửa sang lại manh mối một chút.
“Đội trưởng Hứa, không phải thầy bảo em nghiên cứu hành động và biểu cảm sao? Lúc Lạc Nhất Huy nhìn Quý Chiêu, con ngươi của anh ta thu hẹp lại, điều này nói rõ nội tâm anh ta cảm thấy chán ghét Quý Chiêu, lúc anh ta nói tới việc mình bị đau bụng phải rời đi, ánh mắt lại nhìn phía trên bên phải, điều này cho thấy anh ta đang nói dối.”
Chu Phi Bằng vừa nghe đã cảm thấy tức giận: “Con mẹ nó, tôi biết tên nhóc con Lạc Nhất Huy này. Lúc cậu ta sáu tuổi, ba mẹ ly hôn, thế nên cậu ta vẫn luôn sống ở nhà họ Quý. Tất cả chi phí sinh hoạt của cậu ta đều do tổng giám đốc Quý chi trả, không những thế còn cho cậu ta học đại học ở nước M, tốt nghiệp ngành tâm lý học chuyên nghiệp, vậy mà không ngờ chỉ là một kẻ vong ơn bội nghĩa?”
Chu Xảo Tú trầm ngâm nói: “Cho cậu ta học tâm lý học chắc hẳn tổng giám đốc Quý hy vọng cậu ta có thể giúp được Quý Chiêu. Chỉ là khó cưỡng lại dục vọng của riêng mình rồi, e rằng tổng giám đốc Quý đã nuôi phải một con sói mắt trắng rồi.”
Hứa Tung Lĩnh ngẩng đầu, ngăn cản mọi người tiếp tục thảo luận về vấn đề này: “Quý Chiêu một mình đi xuống cầu thang, một mình leo lên tấm bảng quảng cáo kia, bởi vì tự làm thế nên không thể cấu thành vụ án hình sự được, vậy nên tổ trọng án của chúng ta sẽ không tiếp nhận vụ này. Chúng ta chỉ vừa khéo gặp phải trong lúc đang nghỉ phép, tiện thể giúp tổng giám đốc Quý tìm người. Còn về phần thẩm vấn, kết án, chúng ta cũng không cần quan tâm đến nữa. Cho dù tên Lạc Nhất Huy ấy có vấn đề thì cũng là chuyện của gia đình tổng giám đốc Quý, không tới lượt chúng ta nhúng tay vào.”