Sau khi xong, Triệu Hướng Vãn hỏi: “Đàn Chu, hôm nay cũng điều tra về tình hình cơ bản của hai , vài thắc mắc, sẽ hỏi trực tiếp, đó xem trong hồ sơ câu trả lời tương ứng nhé.”
“Thứ nhất, bằng chứng ngoại phạm của Giả Thận Độc là gì? Có nhân chứng ?”
“Có lời khai của sinh viên, từ 7 giờ đến 9 giờ rưỡi, Giả Thận Độc luôn ở trong phòng vẽ hướng dẫn thiết kế.”
“Ông rời khỏi giữa chừng ?”
“Ở đây ghi rõ, chỉ hai dòng đơn giản và ba chữ ký.”
“Vậy thể loại trừ khả năng Giả Thận Độc rời , chỉ là sinh viên để ý, đúng ?”
“ là như .”
“Thứ hai, trong lời khai của Khương Ngộ Xuân, nhắc đến việc Đới Mẫn Lệ rời lúc mấy giờ ?”
“Đới Mẫn Lệ đến ký túc xá của 7 giờ, đó rời 8 giờ rưỡi.”
“Chiếc khăn quàng đỏ của Đới Mẫn Lệ ? Thời tiết lạnh như , tại bà quàng ?”
“Hai quấn quýt quên cả thời gian, Đới Mẫn Lệ sợ Giả Thận Độc phát hiện nên vội vã rời , quên quàng .”
“Khương Ngộ Xuân cách nào chứng minh rằng lúc Đới Mẫn Lệ rời , ở nhà một ?”
“Không cách nào chứng minh, ở ký túc xá dành cho độc , đang chuyện lén lút nên dám để ai thấy.”
“Thứ ba, nhân chứng nào đưa nghi ngờ ?”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/thap-nien-90-nu-than-tham-doc-tam/chuong-620-co-ve-xe-lua-lam-chung.html.]
“Không, tất cả lời khai đều đồng nhất khẳng định Khương Ngộ Xuân là hung thủ.”
Nói đến đây, Chu Phi Bằng lắc đầu, thở dài: “Nếu đặt thời nay, với công nghệ giám định DNA, Khương Ngộ Xuân giãy giụa cỡ nào thì cũng thể giải thích . Trong cơ thể Đới Mẫn Lệ vẫn còn lưu t.i.n.h d.ị.c.h của , tay bà còn nắm chặt mảnh vải từ quần áo của , nếu giết, còn ai đây nữa?”
Hà Minh Ngọc cũng thở dài: “Ôi! Khương Ngộ Xuân đến c.h.ế.t vẫn kêu oan.”
Vụ án Đới Mẫn Lệ sát hại hiện giờ trôi qua mười bảy năm, một vụ án quá cũ, hung thủ cũng tử hình, bây giờ lật vụ án thì sẽ là khó khăn chồng chất.
Chu Phi Bằng đặt hồ sơ điều tra vụ án của Đới Mẫn Lệ đầy đủ, chỉnh sang một bên, cầm một tập tài liệu khác liên quan tới vụ án của Địch Hân Liên lên. Vụ án mất tích của Địch Hân Liên xảy năm 1981, nhưng mãi đến năm 1983 mới xử lý nghiêm khắc bởi vì thời gian việc phụ nữ và trẻ em bắt cóc coi trọng. Hơn nữa, nhà của Địch Hân Liên mỗi năm đều tới hỏi thăm tiến trình điều tra, thế nên hồ sơ vụ án vẫn luôn giữ gìn cẩn thận.
Cũng tương tự , khi Chu Phi Bằng rõ về vụ án, Triệu Hướng Vãn, hiểu nhất định về vụ án cũng bắt đầu đặt câu hỏi.
“Thứ nhất, ai chứng minh ngày 15 tháng 1 năm 1981, Giả Thận Độc lên xe lửa về quê?”
“Có vé xe lửa chứng.”
“Vé xe lửa cũng ghi tên thật, ông thể mua hai vé, giả vờ như thể ngày 15 nghỉ ở trường học về quê, nhưng thật tới ngày 17 mới đồng hành cùng Địch Hân Liên.”
“Thế thì khó , nếu như ông cùng chuyến tàu với Địch Hân Liên, thế thì xe lửa khởi hành lúc 10:20, từ bến tàu ở thành phố Tinh đến bến tàu ở Nghi Lĩnh là bảy giờ rưỡi tối , xe chở khách đường dài cũng còn hoạt động nữa. Minh Ngọc, em ghi nhớ điều , chờ tới khi mấy lão Cao về tới thì hỏi cho rõ, buổi tối ngày 17 tháng 1 năm 1981, ông chủ quán trọ nhớ từng gặp Giả Thận Độc .”
Hà Minh Ngọc lớn tiếng đáp : “Rõ.”
Nếu tối hôm đó, ghi chép ghi việc Giả Thận Độc từng ghé đến ở trong quán trọ nào đó, hơn nữa còn dẫn theo Địch Hân Liên, thì đó sẽ trở thành chứng cứ vô cùng quan trọng, thể bắt đầu tiến hành thẩm vấn Giả Thận Độc .
“Thứ hai, ở quê của Giả Thận Độc còn những ai? Hoàn cảnh gia đình của ông thế nào? Vào dịp tết Nguyên Đán năm 1981, trong nhà sửa sang gì ? Hay xảy chuyện gì khác thường ?”
Chu Phi Bằng lắc đầu: “Khi một ai nghi ngờ Giả Thận Độc, cho nên cũng ai đến thôn họ Giả ở thị trấn Ma Nguyên, huyện Xương Hán để điều tra cả. Thế nhưng, những vấn đề em thể bảo Minh Ngọc ghi chép , gì nhắc nhở mấy lão Cao.”
Sau khi Hà Minh Ngọc ghi chép điểm thứ hai, bổ sung thêm một câu: “Liên quan tới cảnh gia đình của Giả Thận Độc, chị thấy một vài thông tin trong hồ sơ của ông đấy. Ông là con trai út trong gia đình, ông còn bốn chị gái. Ở nông thôn cũng nhiều cảnh giống như ông , phần lớn đều là lớn lên trong sự nuông chiều, chuyện đều theo lời ông .”