Thông báo
🔥[SỰ KIỆN ĐẶC BIỆT] CHÀO HÈ – NHÂN ĐÔI GIẢI THƯỞNG ĐUA TOP 🔥 Xem chi tiết

Thập Niên 90: Nữ Thần Thám Đọc Tâm - Chương 504: Hóa Ra, Ai Quan Tâm Hơn Thì Kẻ Đó Thua

Cập nhật lúc: 2025-07-03 08:08:25
Lượt xem: 0

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/4VQydWuR98

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

"Chát! Chát!" Tiếng vỗ đầu gối vang lên lần thứ sáu, Cố Văn Kiều cười to, tiếng cười đầy vẻ thoả mãn.

"Phiền Hoằng Vĩ, anh cứ an tâm mà c.h.ế.t đi. Tôi là mẹ của Thiên Bảo, là người giám hộ hợp pháp của thằng bé. Nếu anh chết, đương nhiên Thiên Bảo sẽ thuộc về tôi nuôi dưỡng. Tôi sẽ đổi họ của nó thành Chu, coi như để chuộc tội cho người mẹ đã khuất của tôi..."

"Không! Không..." Cuối cùng Phiền Hoằng Vĩ cũng đạt đến đỉnh điểm của sự sợ hãi.

Anh ta bắt đầu vùng vẫy điên cuồng, gào lên: "Không được đổi họ, không được đổi họ, Cố Văn Kiều, không được đổi họ. Cô giao Thiên Bảo cho bố mẹ tôi, để họ nuôi dưỡng, những tội ác tôi đã gây ra, tôi sẽ chuộc lỗi, tôi sẽ chuộc lỗi."

Cố Văn Kiều giơ tay, vỗ mạnh vào đầu gối mình, giọng nói cứng rắn: "Anh đã g.i.ế.c mẹ tôi! Anh đã g.i.ế.c mẹ tôi! Bà ấy là một y tá tốt bụng lại nhiệt tình. Bà ấy chỉ muốn khuyên nhủ cặp vợ chồng ở tầng trên đừng đánh nhau, vậy mà anh và đồng bọn đã b.ắ.n c.h.ế.t bà ấy! Tội lỗi của anh, dù c.h.ế.t một vạn lần cũng không thể chuộc được! Anh không chuộc được, thì hãy để con trai anh chuộc."

Dù bị rút móng tay, bị bẻ xương ngón tay, hay bị chọc mù mắt, Phiền Hoằng Vĩ cũng chưa bao giờ sợ hãi đến vậy.

Anh ta không sợ chết, không sợ tội ác bị vạch trần, nhưng anh ta sợ dòng m.á.u của mình bị tuyệt diệt, sợ không làm tròn bổn phận với tổ tiên, sợ sau khi c.h.ế.t không ai đốt giấy gửi tiền cho anh ta.

Phiền Hoằng Vĩ không học nhiều, coi thường quy tắc xã hội, nhưng từ nhỏ đã được dạy rằng: "Con là trụ cột của nhà họ Phiền, con phải truyền lại dòng m.á.u của nhà Phiền, nếu không thì sẽ có lỗi với tổ tiên, bố mẹ con c.h.ế.t cũng không thể nhắm mắt."

Những lời nói ấy đã thấm nhuần từ nhỏ, Phiền Hoằng Vĩ vô cùng coi trọng việc truyền thừa dòng dõi.

Anh ta không sợ bị xử bắn, không sợ nghiệp báo rơi xuống mình, dù sao anh ta cũng đã tận hưởng đủ cuộc đời ăn chơi, nhưng… Anh ta sợ nghiệp báo rơi xuống đầu Phiền Thiên Bảo.

Nỗi lo sợ này khiến anh ta, khi đối diện với lời đe dọa của Cố Văn Kiều, bắt đầu hoảng loạn một cách vô thức.

Khi sự hoảng loạn bắt đầu, tinh thần cũng không thể nào gượng lại.

Phiền Hoằng Vĩ gào thét: "Cố! Văn! Kiều! Cô nói đi, cô muốn thế nào, chỉ cần cô tha cho Thiên Bảo, chỉ cần cô tha cho Thiên Bảo thôi!"

Cố Văn Kiều quay đầu nhìn về phía Triệu Hướng Vãn đứng phía sau, ánh mắt cô ấy đầy vẻ bi thương sâu sắc.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/thap-nien-90-nu-than-tham-doc-tam/chuong-504-hoa-ra-ai-quan-tam-hon-thi-ke-do-thua.html.]

Hóa ra, ai quan tâm hơn thì kẻ đó thua.

Chỉ tiếc rằng đến hôm nay cô ấy mới nhận ra điều này.

Cố Văn Kiều vỗ mạnh vào đầu gối mình, âm thanh vang dội khắp căn phòng bệnh vắng lặng.

"Thú nhận tất cả tội ác của anh, không được thiếu một chữ! Tại sao lại g.i.ế.c Thái Sướng, g.i.ế.c như thế nào, tại sao lại đi cướp nhà Hùng Đào, làm sao mà g.i.ế.c cả ba người trong gia đình cùng với mẹ tôi; ồ, đúng rồi, còn cả Nguyễn Vũ và cậu sinh viên họ Nhan nữa, bảy mạng người, anh phải khai báo tất cả! Chỉ cần anh nói dối một chút thôi, thì sẽ cha mắc nợ, con trả!"

Tiếng "chát, chát" vang lên liên tục xen lẫn trong lời nói của Cố Văn Kiều, gây áp lực tâm lý khủng khiếp lên Phiền Hoằng Vĩ. Cuối cùng, nước mắt hối hận của anh ta cũng trào ra.

Nước mắt và nước mũi hòa lẫn trên mặt, lúc này Phiền Hoằng Vĩ chẳng còn chút hình tượng nào. Anh ta không mong được trắng án nữa, chỉ cầu mong con trai mình không bị ngược đãi: "Tôi nói! Tôi nói!"

Phiền Hoằng Vĩ đã bị Cố Văn Kiều đánh bại về mặt tinh thần. Những gì còn lại chỉ là việc hỏi về động cơ và quá trình phạm tội của anh ta.

Điều mà Cao Quảng Cường quan tâm nhất là tại sao Thái Sướng lại bị giết.

Còn chuyện Cố Văn Kiều quan tâm nhất là tại sao bọn chúng lại chọn nhà Hùng Đào để cướp bóc.

Hứa Tung Lĩnh cần biết ngoài Phiền Hoằng Vĩ và Tào Đắc Nhân ra, còn ai dính líu tới chuyện này không, và liệu có sự lơ là của cảnh sát hay không.

Tất cả những điều này sẽ được giải đáp thông qua lời khai của Phiền Hoằng Vĩ.

Thái Sướng, Phiền Hoằng Vĩ và cha mẹ của Tào Đắc Nhân đều là nhân viên của công ty vận tải tỉnh. Cả ba đã lớn lên cùng nhau, hồi nhỏ thường xuyên chơi đùa với nhau. Mùa hè thì cởi truồng tắm nước mưa, mùa đông thì mặc áo bông đánh trận tuyết, nhổ những cục băng từ mái hiên để chơi đùa rất vui vẻ.

Lúc nhỏ thì không thấy có gì khác biệt, nhưng sau này lại khác. Phiền Hoằng Vĩ và Tào Đắc Nhân càng lớn càng lầm lạc, không chịu học hành, còn Thái Sướng càng lớn càng dễ thương, học hành lại rất giỏi giang.

Đến khi hai mươi mấy tuổi, trong khi Phiền Hoằng Vĩ và Tào Đắc Nhân bị đưa vào đồn cảnh sát vì đánh nhau, thì Thái Sướng đã tốt nghiệp trường cảnh sát và được phân về đồn cảnh sát Ngũ Phúc Lộ, trở thành một cảnh sát.

Phiền Hưng Phú quỳ xuống cầu xin Thái Sướng. Thái Sướng là đứa trẻ lớn lên trong công ty vận tải, hồi nhỏ cũng không ít lần sang nhà Phiền Hưng Phú ăn cơm, vì vậy khi gia đình họ Phiền dùng lá bài tình cảm để cầu xin mình, Thái Sướng đành bất đắc dĩ giúp họ, làm chuyện trái với lương tâm, xóa án cho họ, đồng thời lợi dụng thân phận cảnh sát của mình, giúp hòa giải với gia đình nạn nhân, khiến họ đồng ý nhận bồi thường từ hai nhà họ Phiền và họ Tào.

Loading...