Thông báo
🔥[SỰ KIỆN ĐẶC BIỆT] CHÀO HÈ – NHÂN ĐÔI GIẢI THƯỞNG ĐUA TOP 🔥 Xem chi tiết

Thập Niên 90: Nữ Thần Thám Đọc Tâm - Chương 493: Dưới Mái Nhà Người Ta, Không Thể Không Cúi Đầu

Cập nhật lúc: 2025-07-03 08:07:58
Lượt xem: 0

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/8Ux8gfDXfh

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Phiền Hoằng Vĩ phạm tội như thế, chắc chắn sẽ bị tử hình, nhà họ Phiền đã tới đời thứ ba, chắc chắn ba mẹ Phiền Hoằng Vĩ sẽ tranh giành quyền nuôi dưỡng Phiền Thiên Bảo.

Thà tiếp tục dây dưa, chẳng bằng cứ thế buông bỏ.

Thà tương lai để cho con mình căm hận mình vì đã trợ giúp cảnh sát bắt ba của nó, chẳng bằng hoàn toàn cắt đứt toàn bộ quan hệ với anh ta.

Muốn hận thì cứ hận, muốn cắt đứt thì cứ cắt đứt!

“Nếu không sinh ra đứa bé này, nếu không sinh ra đứa bé này thì sao chứ?”

Khi nói đến vế sau, trong mắt Cố Văn Kiều hiện lên vẻ kiên định, nghiến răng nghiến lợi, nặng nề bật thốt ra một câu: “Xem như chưa từng có đứa con này!”

Nhìn thấy Cố Văn Kiều quyết tâm buông bỏ, trong lòng đã có quyết định, Triệu Hướng Vãn cũng thấy yên tâm, vui vẻ hơn: “Cố Văn Kiều, nơi này là sân nhà của chị, chị cũng không cần phải sợ Phiền Hoằng Vĩ nữa. Anh ta đã từng đối xử với chị thế nào, vậy thì chị cứ trả lại cho anh ta thế đấy. Đây gọi là…”

Cố Văn Kiều như có điều suy nghĩ, hai mắt sáng lên: “Quả báo?”

8 giờ tối, Phiền Hoằng Vĩ và Tào Đắc Nhân được đưa vào phòng phẫu thuật, trải qua 5 tiếng cấp cứu, cho đến 1 giờ sáng mới được đưa ra khỏi phòng.

Tin tốt là: Cả hai đều bị chấn thương xuyên thủng nhãn cầu, đã thực hiện phẫu thuật cắt bỏ nhãn cầu;

Tin xấu là: sức của Quý Chiêu vẫn còn hơi yếu, tinh hoàn của Phiền Hoằng Vĩ không bị vỡ, chỉ bị bầm dập và có m.á.u tụ cục bộ, tạm thời chỉ cần tiêu viêm, nghỉ ngơi và theo dõi là được.

Phiền Hoằng Vĩ tâm địa nhỏ nhen, đánh giá thấp bác sĩ Kiều Mạc.

Kiều Mạc khi đối mặt với bệnh nhân tuyệt đối không mang theo bất kỳ cảm xúc cá nhân nào, ca phẫu thuật rất thành công, đã bảo toàn được con mắt còn lại của cả hai người. Chỉ là, anh ấy đã tăng liều lượng thuốc mê một chút, để tránh trường hợp hai người tập võ có thể trạng khỏe mạnh tỉnh dậy đột ngột trong quá trình phẫu thuật, ảnh hưởng đến tiến trình và kết quả.

Khi Phiền Hoằng Vĩ tỉnh dậy, đau đớn nhận ra đầu mình bị quấn chặt trong băng gạc, chỉ chừa một con mắt để nhìn. Phần bụng dưới bị lột trần, nằm dang tay chân trên giường bệnh, chỗ kín được che bởi một tấm vải trắng, đùi lộ ra ngoài.

Chỉ cần cử động một chút, phía dưới tấm vải trắng liền truyền đến một cảm giác lạnh lẽo, hoàn toàn không có cảm giác.

Lập tức, Phiền Hoằng Vĩ hoảng sợ đến mất hồn, bắt đầu hét lên: "Bác sĩ, bác sĩ—"

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/thap-nien-90-nu-than-tham-doc-tam/chuong-493-duoi-mai-nha-nguoi-ta-khong-the-khong-cui-dau.html.]

Kiều Mạc mặc áo blouse trắng bước vào, phía sau anh ấy là hai y tá.

Kiều Mạc lạnh lùng nói: "Anh hét cái gì?"

Kiều Mạc đeo khẩu trang, chỉ lộ ra hai hàng lông mày và đôi mắt, ban đầu Phiền Hoằng Vĩ không nhận ra, nhưng chỉ cần Kiều Mạc mở miệng, giọng điệu lạnh lùng mang chút chế giễu đó khiến Phiền Hoằng Vĩ lập tức hiểu ra: Xong rồi, thật sự đã rơi vào tay tên họ Kiều rồi!

Dưới mái nhà người ta, không thể không cúi đầu.

Phiền Hoằng Vĩ vốn kiêu căng ngạo mạn, đến bệnh viện, nhìn thấy các bác sĩ, y tá mặc một màu trắng trước mặt, không tự chủ được mà trở nên ngoan ngoãn: "Bác sĩ Kiều, tôi... tôi bị sao thế này?"

Trong mắt của Kiều Mạc có chút tia máu, hôm qua vừa bay từ nước ngoài về tham dự hội nghị học thuật, vẫn chưa điều chỉnh lại múi giờ, lại còn phải phẫu thuật cấp cứu đến 1 giờ sáng, rồi còn phải canh chừng bên giường bệnh chờ bệnh nhân tỉnh dậy, thật sự là mệt mỏi không chịu nổi.

Anh ấy liếc nhìn Phiền Hoằng Vĩ một cái, không mấy vui vẻ: "Mắt trái đã cắt bỏ, mắt phải không sao."

Trong chớp mắt, lòng Phiền Hoằng Vĩ như chùng xuống.

Thường xuyên đi dọc bờ sông, làm sao mà không ướt giày.

Đi đêm lắm, thế nào cũng gặp ma.

Ra ngoài tác oai tác quái bao nhiêu năm, không ngờ lại bị một cậu thiếu niên yếu ớt không hại nổi con ruồi chọc mù mắt!

Hai chân anh ta run rẩy, phía dưới tấm vải trắng che đũng quần một lần nữa truyền đến cảm giác lạnh buốt, khiến anh ta lại hét lên: "Bác sĩ, bác sĩ, bên dưới của tôi, lạnh quá..."

Hai nữ y tá che miệng quay mặt đi, muốn cười mà không dám cười.

Kiều Mạc nghiêm mặt, nghiêm túc nói: "Ồ, không sao đâu, đã sát trùng da, lông cũng đã cạo sạch, sát trùng bằng cồn iodine, cảm thấy hơi lạnh là bình thường thôi."

Cả đời này Phiền Hoằng Vĩ chinh chiến trên "giang hồ giường chiếu", thuần thục cả nam lẫn nữ, rất tự hào về khả năng của mình. Đột nhiên không còn chút cảm giác nào, anh ta hoảng hốt: "Bác sĩ Kiều, bác sĩ Kiều, anh không trả thù cá nhân mà cắt của tôi rồi chứ?"

Kiều Mạc gật đầu: "Giữ lại cũng chẳng có tác dụng gì, nên cắt rồi."

Y tá không nhịn được, bật cười khúc khích.

Phiền Hoằng Vĩ vừa tỉnh dậy sau khi hết thuốc mê, đầu óc mơ hồ, lại gặp phải trò đùa không đúng lúc của Kiều Mạc, làm sao còn kiềm chế được cảm xúc. Anh ta vùng vẫy muốn ngồi dậy, hét lớn: "Tôi sẽ g.i.ế.c anh! Tôi sẽ g.i.ế.c anh!"

Loading...