Bởi vì chỉ có một mình cô ấy vẫn luôn không ngừng tìm kiếm hung thủ, có quan hệ thân thiết với mấy vị cảnh sát mặc thường phục trong đồn cảnh sát. Chỉ cần một cơn gió nhẹ thổi qua, anh ta sẽ là người đầu tiên biết được tin tức.
Nguyễn Vũ, không phải chính là ngọn gió đã báo tin cho cô sao?
Tại sao anh ta cưới Cố Văn Kiều về nhà, nhưng cuối cùng lại chẳng hề yêu thương cô ấy, một khi say rượu sẽ bắt đầu đánh đập, hành hạ cô ấy, không phải muốn nhìn thấy cô ấy khuất phục thì mới chịu bỏ qua sao?
Bởi vì anh ta biến thái, bởi vì anh ta hưởng thụ cảm giác chinh phục, bởi vì anh ta muốn nhìn thấy Cố Văn Kiều vất vả tìm kiếm hung thủ, nhưng không ngờ tên hung thủ đó vẫn đang không ngừng hành hạ bản thân cô ấy, để Cố Văn Kiều sinh ra một cậu con trai, anh ta cảm thấy vô cùng đáng tự hào.
Sự đau đớn vô hạn tựa như nước thuỷ triều đánh tới, ép tới mức Cố Văn Kiều thở không nổi, cô ấy cảm thấy cổ họng mình như bị đổ xi măng, chẳng thể phát ra tiếng, hơn nữa cũng không hít thở nổi.
Trước mắt Cố Văn Kiều tối sầm lại, cô ấy cảm thấy mình sẽ có thể c.h.ế.t vì ngạt thở ngay lập tức.
Cô ấy run rẩy giơ tay lên, bắt đầu liều mạng cào cấu cổ họng mình.
Không được! Mình không thể c.h.ế.t được! Mình còn phải trả thù cho mẹ!
Mình nhất định phải gỡ được khối xi măng đang dính chặt vào cổ họng, mình nhất định phải lấy lại hơi thở của mình!
“Hít… Hít…”
Tiếng gầm nhẹ kỳ lạ truyền tới, Hoành Nghị đang đứng bên cạnh Cố Văn Kiều bị dọa sợ hết hồn, vừa quay đầu nhìn một cái, vẻ mặt cũng lập tức thay đổi, vội vàng tiến lên bắt lấy hai tay Cố Văn Kiều: “Cô đang làm gì thế?”
Trên cổ Cố Văn Kiều chỉ toàn là những vết m.á.u do móng tay cào gây nên, có vết sâu tới mức thịt bên trong cũng lộ cả ra ngoài, thế nhưng dường như Cố Văn Kiều lại chẳng hề cảm thấy đau đớn, lúc này vẫn còn đang liều mạng cào cấu cổ mình.
[Đừng kéo tôi, đừng để ý đến tôi! Tôi muốn hít thở, tôi còn phải sống! Tôi muốn trả thù!]
Cô ấy cho rằng bản thân đang liều mạng gào thét, nhưng thật ra cổ họng cô ấy lúc này chỉ phát ra mất tiếng lách tách chẳng có ý nghĩa gì.
Hoành Nghị cũng không biết rốt cuộc Cố Văn Kiều bị làm sao, anh ấy bị dọa kêu lên: “Cố Văn Kiều! Cô đang làm gì đấy? Có phải cô bị điên rồi không?”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/thap-nien-90-nu-than-tham-doc-tam/chuong-485-toi-muon-hit-tho-toi-con-phai-song.html.]
Tiếng động ở nơi này đã thu hút sự chú ý cú Triệu Hướng Vãn, cô nhanh chân chạy tới.
Động tác của Hứa Tung Lĩnh còn nhanh hơn Triệu Hướng Vãn một bước, tiến tới đè tay Cố Văn Kiều xuống, nhận ra ánh mắt của cô ấy dần tan rã, bắt đầu dùng sức: “Tình hình này không ổn lắm, cô ấy cần thuốc an thần.”
Triệu Hướng Vãn bình tĩnh nói: “Đánh ngất cô ấy đi.”
Hoành Nghị không dám tin vào tai mình: “Cái gì?”
Không ngờ Triệu Hướng Vãn vừa dứt lời, Hứa Tung Lĩnh đã đưa tay đánh vào gáy Cố Văn Kiều một cái.
Cố Văn Kiều nhắm hai mắt lại, cả người rơi vào hôn mê bất tỉnh.
Hoành Nghị bế Cố Văn Kiều lên, há hốc mồm nhìn Hứa Tung Lĩnh:”Đội, đội trưởng Hứa?”
Triệu Hướng Vãn cũng không giải thích gì, chỉ nói với anh ấy: “Đưa cô ấy tới bệnh viện, nhất định phải cho cô ấy uống thuốc an thần.”
Ôi! Không ngờ Cố Văn Kiều lại thông minh như thế, nhanh chóng xâu chuỗi lại tất cả những chuyện này, tự mình phát hiện ra chân tướng. Chỉ hy vọng sau khi Cố Văn Kiều tỉnh dậy, cảm xúc sẽ bình tĩnh một chút.
Hoành Nghị có hơi chần chừ, Hứa Tung Lĩnh quát một tiếng: “Đi mau đi!”
Hoành Nghị đáp lời: “Vâng!”
Sau khi bế bổng cô ấy lên, Hoành Nghị chạy như bay về phía bệnh viện, cả người Cố Văn Kiều chưa được một mét sáu, nặng không tới bốn mươi lăm ký, ôm trong tay cảm giác nhẹ bẫng. Nghĩ đến việc cô ấy vẫn không ngừng tìm kiếm hung thủ trong suốt mười năm vừa qua, trong lòng Hoành Nghị cũng cảm thấy thương xót.
Làm cảnh sát sợ nhất là gặp phải người thân nạn nhân cố chấp, mỗi khi nhìn thấy cô ấy chạy tới hỏi thăm, sau đó lại thất vọng ra về, Hoành Nghị lại cảm thấy chột dạ. Mặc dù anh ấy không phải là cảnh sát tham gia điều tra vụ án năm đó, nhưng dáng vẻ này của Cố Văn Kiều cũng khiến anh ấy cảm thấy áy náy.
Anh ấy vẫn luôn cảm thấy bởi vì bản thân không làm tròn bổn phận, khiến cô ấy thất vọng hết lần này tới lần khác.
Hứa Tung Lĩnh hỏi Triệu Hướng Vãn: “Cô ấy biết rồi sao? Sao cô ấy lại biết được?”
Triệu Hướng Vãn thở dài một cái: “Em không có nói cho cô ấy biết, nhưng cô ấy vẫn luôn ám ảnh về vụ án của mẹ suốt mười năm qua, sao cô ấy có thể không chú ý tới hành động của tổ trọng án hôm nay được chứ? Đều tại em, em đã hỏi cô ấy quá nhiều cô hỏi có liên quan tới Phiền Hoằng Vĩ, cho nên khiến cô ấy cảnh giác hơn.”
Hứa Tung Lĩnh nhíu mày nhìn cô, thấp giọng nói: “Chắc chắn là do Phiền Hoằng Vĩ làm? Chúng ta cũng chưa tìm thấy chứng cứ, tất cả đều chỉ là suy đoán mà thôi, sao phản ứng của cô ấy lại lớn như vậy?”