[Ngon, giòn giòn, thơm thơm, đầu mềm, viền giòn, bảo em thích.]
Thấy Quý Chiêu ăn vui vẻ, Triệu Hướng Vãn cảm giác thỏa mãn khi cho khác ăn, mỉm .
"Anh nhớ hết cách bố trí của quán và trong quán ?"
[Ừ, nhớ .]
"Sau khi về thể vẽ ?"
[Có thể.]
Sự chắc chắn và tự nhiên của Quý Chiêu khiến trái tim Triệu Hướng Vãn bình tĩnh .
Quý Chiêu thể qua một mà ghi nhớ bộ cảnh vật, bản cũng thể thua kém. Triệu Hướng Vãn cúi đầu, nín thở tập trung, cố gắng lắng những âm thanh khác mà cô bằng kỹ năng tâm.
Giọng của bình thường chút khác biệt với tiếng trong lòng, giống như sự khác giữa giọng bình thường và giọng qua điện thoại.
Giọng trong tâm trí chút run rẩy mà bình thường thấy . Triệu Hướng Vãn cũng nhiều mới dần quen, chỉ cần chú ý lắng là thể phân biệt rõ ràng.
[Nói gì mà mời ăn cơm, thấy là trời nóng quá, nấu ăn ở nhà thì , lười c.h.ế.t ~]
[Một lúc tiêu tận mười mấy tệ, đau lòng quá .]
Đó là lời lẩm bẩm ngọt ngào của cặp vợ chồng bàn bên.
[Nước ngọt vị cam thật ngon, giá mà ngày nào cha cũng vui vẻ mời uống như thế thì quá.]
[Cô chủ nhiệm lớp của Minh Minh thật, thường xuyên đến trường hơn mới , hề hề.]
Đây là suy nghĩ thầm kín của hai cha con ở bàn bên cạnh.
[Chết tiệt, cái con đàn bà họ Cố lắm chuyện quá, Phiền bắt chờ ở quán ăn , bảo là diễn trò cho đồng nghiệp cô xem. Xem cái gì mà xem, theo tao thì phụ nữ , ngoài chuyện sinh con thì chẳng tích sự gì! Không đánh một ngày là nhảy lên nóc nhà, giống như con vợ , tao đánh cho phận, ngày nào về nhà cũng như ông lớn, sướng thật!]
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/thap-nien-90-nu-than-tham-doc-tam/chuong-470-tao-dac-nhan-ong-bi-bat-roi.html.]
Giọng ... là của Tào Đắc Nhân!
Cuối cùng cũng tìm suy nghĩ của Tào Đắc Nhân, Triệu Hướng Vãn càng tập trung lắng .
Lúc , Quý Chiêu tỏ vô cùng nhạy bén. Hai Hồ Ái Ngọc mang đồ ăn lên bàn, đều nhanh chóng đỡ lấy bát đĩa, nhẹ nhàng đặt xuống, sợ phiền đến Triệu Hướng Vãn.
Tào Đắc Nhân một cô đơn bên bàn, cầm chai bia uống ừng ực, nhắm với lạc rang và dưa chuột trộn. Vì chán, nên tiếng lòng của gã càng lớn, Triệu Hướng Vãn rõ ràng.
[Nói thật chứ, Phiền tìm Cố Văn Kiều, đúng là gắn cho chúng một cái ăng-ten, chỉ cần chút động tĩnh ở cục cảnh sát là chúng rõ mười mươi. Nếu do cô báo, chúng căn bản khung cửa hiện trường vẫn còn sót một nửa dấu vân tay. Chu Kim Phượng tao b.ắ.n một phát đầu, khi c.h.ế.t còn kịp giật rơi găng tay của Nguyễn Vũ. Anh hoảng quá mới nhặt lên đeo , chắc là để dấu vân tay lúc đó.]
Là gã! Là bọn họ!
Tim Triệu Hướng Vãn bắt đầu đập dồn dập, suýt nữa thì nhảy khỏi cổ họng. Lúc cuối cùng cô câu trả lời, tất cả suy đoán đều đúng. Triệu Hướng Vãn nhảy ngay lập tức, đè bẹp Tào Đắc Nhân xuống đất, hét lớn: "Tào Đắc Nhân, ông bắt !"
Là gã, chính gã b.ắ.n c.h.ế.t Chu Kim Phượng! Chính gã cầm s.ú.n.g g.i.ế.c c.h.ế.t Chu Kim Phượng!
Nguyễn Vũ? Triệu Hướng Vãn nhớ , Cố Văn Kiều từng nhắc rằng ngoài Tào Đắc Nhân, Phiền Hoằng Vĩ còn một tên đàn em thường xuyên qua tên là Nguyễn Vũ, nhưng lâu thấy xuất hiện, .
Phiền Hoằng Vĩ, Tào Đắc Nhân, Nguyễn Vũ— hung thủ của vụ thảm sát ở bệnh viện ba.
Tên hung thủ ẩn nấp trong đám đông suốt mười năm trời cuối cùng Triệu Hướng Vãn phát hiện.
Nguyễn Vũ đang ở ? Anh là chìa khóa của vụ án . Chỉ cần tìm , đối chiếu dấu vân tay là thể tìm hung thủ thực sự.
Triệu Hướng Vãn thậm chí dám thở, sợ Tào Đắc Nhân mất tập trung khi đang hồi tưởng. Toàn cô vì nín thở mà bắt đầu nóng lên, cảm giác run rẩy từ lòng bàn chân dâng lên tới đỉnh đầu.
Dưới sức ép căng thẳng tột độ, đầu óc đột nhiên trống rỗng, âm thanh trở nên xa vời vô tận.
Thế giới của Triệu Hướng Vãn bỗng nhiên trở nên im lặng lạ thường, cảm giác mà cô từng trải qua. Trước đây, khả năng tâm trí khiến đầu óc cô luôn ồn ào, nhưng lúc khi cô lắng thì âm thanh đột nhiên biến mất!
Vô ý nghĩ nảy trong đầu.
— Làm bây giờ? Mình thấy tiếng lòng của gã nữa.
— Không , tuyệt đối thể để bọn họ trốn thoát!
— Tổ điều tra kinh tế còn chờ đến ngày mai mới hành động, lỡ đêm nay bọn chúng chạy mất thì ?