Thông báo
🔥[SỰ KIỆN ĐẶC BIỆT] CHÀO HÈ – NHÂN ĐÔI GIẢI THƯỞNG ĐUA TOP 🔥 Xem chi tiết

Thập Niên 90: Nữ Thần Thám Đọc Tâm - Chương 464: Anh Ta Làm Gì Có Lương Tâm Mà Cắn Rứt

Cập nhật lúc: 2025-07-03 01:57:58
Lượt xem: 0

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/AKOms4MFnX

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Hứa Tung Lĩnh tán thành nhìn Triệu Hướng Vãn: "Đúng vậy. Tâm lý tội phạm rất đa dạng, động cơ g.i.ế.c người đôi khi không thể hiểu nổi. Như vụ án Đàm Học Nho vừa phá xong, ai mà ngờ được lý do Đàm Học Nho g.i.ế.c người lại là vì nhìn thấy dấu vết thân mật trên người Ngụy Thanh Uyển, rồi truy hỏi bà ấy đã ở với ai, từ đó dẫn đến thảm kịch đầy thương tâm như thế chứ? Bây giờ chúng ta đã giả định Phiền Hoằng Vĩ là nghi phạm, vậy trước tiên phải tìm cách theo dõi anh ta đã."

Chu Phi Bằng nhanh trí, ngay lập tức nghĩ ra một ý tưởng: "Bên tổ ba nhận diện tử thi tiến triển thế nào rồi? Nếu xác nhận được danh tính nạn nhân và có liên quan đến văn phòng giải tỏa, chúng ta có thể triệu tập Phiền Hoằng Vĩ và Tào Đắc Nhân."

Hứa Tung Lĩnh lắc đầu: "Thi thể không có quần áo, đã bị phân hủy và biến dạng, chỉ có thể xác định là nam giới khoảng 20 tuổi, không thể nhận ra dung mạo, tổ pháp y đang tiến hành khám nghiệm tử thi sâu hơn. Hôm nay người của tổ ba đã đến khu vực hồ chứa nước điều tra, cũng đã phát thông báo tìm người mất tích, nhưng có lẽ trong thời gian ngắn sẽ chưa có kết quả."

Hà Minh Ngọc bỗng nhiên lóe lên một ý tưởng: "Sáng nay tôi và Hướng Vãn đến bệnh viện số ba điều tra, gặp được người thân của nạn nhân trong vụ thảm án diệt môn năm đó, chính là con gái của Chu Kim Phượng, Cố Văn Kiều, cô ấy cũng chính là vợ của Phiền Hoằng Vĩ. Tôi thấy trên người cô ấy có dấu vết bị đánh. Có thể để cô ấy báo cảnh sát, chúng ta sẽ khống chế Phiền Hoằng Vĩ, nhân cơ hội lấy dấu vân tay để đối chiếu. Nếu trùng khớp, chúng ta sẽ lập tức xin lệnh bắt giữ!"

Lưu Lương Câu có chút do dự: "Cố Văn Kiều là vợ của Phiền Hoằng Vĩ, cô ấy có sẵn lòng báo cảnh sát không?"

Hà Minh Ngọc nói: "Cố Văn Kiều là người duy nhất vẫn đang theo đuổi kẻ sát hại gia đình trong vụ thảm án. Tôi nghe nói, mỗi tháng cô ấy đều đến đồn cảnh sát Ngũ Phúc Lộ để hỏi thăm tiến độ vụ án. Nếu cô ấy biết Phiền Hoằng Vĩ có khả năng là kẻ g.i.ế.c mẹ mình, chắc chắn cô ấy sẽ đồng ý hợp tác."

Chu Phi Bằng "hừ" một tiếng: "Nếu Phiền Hoằng Vĩ là kẻ g.i.ế.c Chu Kim Phượng, thì Cố Văn Kiều thật quá đáng thương! Sao lại có kẻ sát nhân vô liêm sỉ đến vậy? Giết mẹ cô ấy, rồi còn dám cưới con gái của bà ấy! Anh ta không sợ gặp ác mộng sao? Lương tâm không cắn rứt à?"

Triệu Hướng Vãn lạnh nhạt nói: "Anh ta làm gì có lương tâm mà cắn rứt."

"Ôi..." Mọi người đồng loạt thở dài một tiếng.

Sau phút xúc động ngắn ngủi, cả nhóm nhanh chóng quay lại chủ đề chính.

Chu Phi Bằng nói: "Trong vụ thảm án diệt môn chỉ có nửa dấu vân tay ngón trỏ tay phải còn sót lại, có đối chiếu được hay không, tạm thời không bàn đến. Vụ này có ba kẻ tham gia, chỉ đối chiếu mỗi Phiền Hoằng Vĩ thì có ích gì?"

Lưu Lương Câu là người đàn ông đã lập gia đình nên suy nghĩ thấu đáo hơn: "Lỡ như, tôi chỉ nói là lỡ như thôi, Phiền Hoằng Vĩ không phải kẻ sát nhân, chúng ta để Cố Văn Kiều báo cảnh sát bắt anh ta, sau đó anh ta về trả thù cô ấy thì sao? Chẳng phải chúng ta đã hại cô ấy sao?"

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/thap-nien-90-nu-than-tham-doc-tam/chuong-464-anh-ta-lam-gi-co-luong-tam-ma-can-rut.html.]

Hà Minh Ngọc và Triệu Hướng Vãn nhìn nhau, cùng im lặng.

Quả thật khả năng này có thể xảy ra.

Hướng Vãn chỉ suy đoán Phiền Hoằng Vĩ là hung thủ, nhưng không có chứng cứ rõ ràng, cũng không có logic phạm tội mạch lạc, chỉ là dựa vào một chữ "trùng hợp".

Nếu không phải anh ta thì chẳng phải đã hại Cố Văn Kiều sao?

Từ phía khu vực bị che bởi tủ sắt, Quý Chiêu bất ngờ bước ra, đặt một bức tranh lên bàn.

[Trang phục chi tiết của năm người trong quán lẩu, tôi đã vẽ xong rồi đây. Hướng Vãn, em xem thử có đúng không?]

Triệu Hướng Vãn cầm bức tranh lên, khen ngợi: "Vẽ đẹp lắm!"

Đôi mắt Quý Chiêu hơi cong lên, ánh mắt lấp lánh, cảnh đẹp này cuối cùng cũng xua tan bầu không khí ảm đạm và nặng nề lúc nãy.

Chu Phi Bằng lập tức tiến đến nhìn, buột miệng kêu lên "Wow!" một tiếng.

Lưu Lương Câu cũng tiến lại xem, cũng thốt lên "Wow!" một tiếng.

Tiếp theo là Chúc Khang, Ngải Huy, Hoàng Nguyên Đức...

Hà Minh Ngọc vẫn còn đứng trước bảng đen, nhìn thấy mấy cái đầu lớn đều xúm lại trước bức tranh của Quý Chiêu mà trầm trồ, tò mò nổi lên, cô ấy đặt phấn xuống, vòng qua bàn họp rồi chạy tới đẩy vai Chu Phi Bằng: "Nhường chút, cho tôi xem với."

Một bàn tay ấm áp áp vào vai, khuôn mặt Hà Minh Ngọc cũng ghé sát lại. Chu Phi Bằng cảm thấy như có dòng điện chạy khắp người, vội vã dịch sang phải, cả khuôn mặt bỗng chốc đỏ bừng.

Ánh mắt Hà Minh Ngọc dừng lại trên bức tranh, lập tức bị những nét vẽ tinh tế về các nhân vật cuốn hút, cô ấy cũng thốt lên một tiếng "Wow!". Nói xong câu đó, cô ấy bỗng cảm thấy tay phải mình nóng bừng, lập tức quay đầu nhìn sang thì bắt gặp khuôn mặt của Chu Phi Bằng.

Loading...