Thông báo
🔥[SỰ KIỆN ĐẶC BIỆT] CHÀO HÈ – NHÂN ĐÔI GIẢI THƯỞNG ĐUA TOP 🔥 Xem chi tiết

Thập Niên 90: Nữ Thần Thám Đọc Tâm - Chương 462: Chắc Chắn Có Chuyện Gì Đấy Mờ Ám

Cập nhật lúc: 2025-07-03 01:57:53
Lượt xem: 2

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/4VQydWuR98

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Lưu Lương Câu kỳ lạ lên tiếng: "Hả? Bị bắt vì mua dâm, bị giam giữ xử lý, lẽ nào không để lại hồ sơ? Lại vẫn có thể thăng chức? Cục trưởng Dương này có năng lực thật đấy."

Dường như Hứa Tung Lĩnh nghĩ đến điều gì, khuôn mặt có chút khó coi.

[Chết tiệt, trước khi Thái Sướng lên làm phó sở trưởng, chắc hẳn đã làm không ít chuyện bẩn thỉu. Không chừng, Dương Húc Cương có thể thoát tội cũng là do Thái Sướng tha cho một con đường sống. Lạm dụng quyền lực cảnh sát, thật đáng ghê tởm!]

Dương Húc Cương, Phiền Hoằng Vĩ, Tào Đắc Nhân... đều có mối liên hệ với Thái Sướng vào năm 1981, và đến tháng 2 năm sau, Thái Sướng bị giết.

Hứa Tung Lĩnh quay đầu nhìn vào bảng đen nhỏ, tâm trạng xao động, không thể diễn tả nỗi khó chịu trong lòng.

Thái Sướng bị giết, s.ú.n.g của ông ấy bị cướp, vụ án này gây chấn động toàn thành. Nếu không phải sau này khẩu s.ú.n.g được tìm thấy trong vụ thảm sát cả gia đình ở bệnh viện số ba, e rằng bộ công an đã cử người xuống giám sát.

Người thân, bạn bè, đồng nghiệp của Thái Sướng, bao gồm cả giới báo chí truyền thông, ai ai cũng nói: Đây là một cảnh sát tốt, chỉ tiếc là c.h.ế.t quá sớm, nhất định phải đòi lại công lý cho ông ấy.

Nếu bây giờ lật lại vụ án này, một số sự thật nổi lên, không biết những người từng thương tiếc cho Thái Sướng sẽ nghĩ thế nào.

Sẽ sốc? Buồn bã? Đau khổ? Hay là khinh bỉ?

Hứa Tung Lĩnh không biết.

Nhưng Hứa Tung Lĩnh biết, việc theo đuổi sự thật là trách nhiệm của anh ta.

Hứa Tung Lĩnh từ từ đứng dậy, ánh mắt dần trở nên kiên định.

Anh ta cầm một viên phấn màu vàng từ hộp phấn, nối một đường giữa hai cái tên Phiền Hoằng Vĩ và Dương Húc Cương: “Giữa hai người này, chắc chắn có sự liên quan về lợi ích với nhau.”

“Đúng! Chắc chắn có chuyện gì đấy mờ ám.”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/thap-nien-90-nu-than-tham-doc-tam/chuong-462-chac-chan-co-chuyen-gi-day-mo-am.html.]

“Nếu không có mối quan hệ, với loại côn đồ như Phiền Hoằng Vĩ, bị đơn vị sa thải vì đánh nhau, Dương Húc Cương dựa vào đâu mà để anh ta lái xe cho mình?”

“Điều tra xem, trước khi Phiền Hoằng Vĩ đến cục xây dựng thành phố, họ quen nhau như thế nào?”

“Đội trưởng Hứa nói đúng, nếu không có liên quan, Dương Húc Cương không thể nào dốc sức nâng đỡ và bảo vệ Phiền Hoằng Vĩ đến vậy.”

Hà Minh Ngọc vừa khoanh tròn tên Dương Húc Cương, giờ lại thấy Hứa Tung Lĩnh nối tên ông ta với Phiền Hoằng Vĩ, suy nghĩ trong đầu cô ấy ngày càng trở nên rõ ràng hơn.

Khi tổ trọng án thảo luận về vụ án, họ luôn nói thẳng thắn mọi thứ. Hà Minh Ngọc đứng ở phía bên phải bảng đen, liếc nhìn Triệu Hướng Vãn, rồi dùng phấn khoanh tròn tên Phiền Hoằng Vĩ một lần nữa: “Hướng Vãn vừa nói, nghi ngờ rằng vụ án sát hại Thái Sướng và vụ án thảm sát tại bệnh viện số ba đều là do ông ta thực hiện, chỉ là chúng ta chưa tìm ra động cơ g.i.ế.c người. Bây giờ tôi có một ý tưởng mới…”

Cao Quảng Cường và Lưu Lương Câu chỉ vừa vào phòng khi Hứa Tung Lĩnh nhắc đến Dương Húc Cương, nên chưa nghe phần nghi vấn trước đó, nhất thời không phản ứng kịp.

... Đội trưởng Hứa vừa bảo phải điều tra vụ án cũ, giờ kẻ tình nghi đã xuất hiện rồi sao? Tốc độ của Triệu Hướng Vãn cũng nhanh quá rồi đấy?

Cao Quảng Cường lắc đầu: “Không phải, Thái Sướng từng giúp đỡ Phiền Hoằng Vĩ, không có động cơ g.i.ế.c người mà.” Theo ông ấy, kẻ g.i.ế.c ân nhân của mình thì còn là con người sao?

Lưu Lương Câu cau mày suy nghĩ, vừa nghĩ vừa chậm rãi nói: “Từng học võ, thân thủ tốt, ra tay tàn nhẫn, mười năm trước ở độ tuổi đôi mươi, chiều cao và cân nặng đều phù hợp, có khả năng này lắm. Nhưng Hướng Vãn này, chỉ là tối qua em tình cờ gặp Phiền Hoằng Vĩ ở quán lẩu, sao em có thể khóa chặt nghi phạm chính xác đến vậy chứ?”

Về vấn đề này, Triệu Hướng Vãn vừa trả lời một lần, cô dùng từ “trùng hợp”.

Tình cờ gặp nhau ở quán lẩu, đó là trùng hợp.

Phiền Hoằng Vĩ và Tào Đắc Nhân uống rượu say nổi lòng dâm, tiến đến trêu ghẹo Quý Chiêu, đó cũng là trùng hợp.

Cao Quảng Cường nhận ra hai người họ, gợi lại vụ án cũ của Thái Sướng, lại là trùng hợp.

Con đường thăng tiến bất thường của Phiền Hoằng Vĩ khiến tất cả thành viên tổ trọng án cảm thấy phẫn nộ với sự bất công của xã hội, anh nói xem, có phải trùng hợp không?

Tất cả những sự trùng hợp này gom lại, biết đâu là ông trời thấy không vừa mắt, muốn giúp tổ trọng án phá án.

Nghe xong lời của Triệu Hướng Vãn, vốn đã hơi mê tín, Cao Quảng Cường liên tục gật đầu, đôi mắt sáng rực lên: “Đúng đúng đúng, làm cảnh sát hình sự bao nhiêu năm, tôi tin vào điều này. Cô bảo là trùng hợp cũng được, gọi là trực giác cũng được, dù sao Phiền Hoằng Vĩ và Tào Đắc Nhân đã không biết điều mà tự mò tới trước mặt chúng ta, không điều tra chẳng phải là phụ lòng sự trùng hợp này sao? Tiểu Chu đã từng nói, Hướng Vãn là phúc tinh của tổ trọng án chúng ta, vậy thì cứ nghe em ấy đi.”

Loading...