Thông báo
🔥[SỰ KIỆN ĐẶC BIỆT] CHÀO HÈ – NHÂN ĐÔI GIẢI THƯỞNG ĐUA TOP 🔥 Xem chi tiết

Thập Niên 90: Nữ Thần Thám Đọc Tâm - Chương 445: Ai Có Thể Nói Rõ Được Sự Sống Và Cái Chết Đâu Chứ?

Cập nhật lúc: 2025-07-03 01:57:13
Lượt xem: 0

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/8Ux8gfDXfh

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Nghe xong lời của Cố Văn Kiều, trong đầu Triệu Hướng Vãn bỗng nảy ra một ý nghĩ.

Suy nghĩ của Triệu Hướng Vãn vô cùng đơn giản… Phiền Hoằng Vĩ cưới Cố Văn Kiều chắc chắn có mục đích.

Từ những gì Cố Văn Kiều nói, có thể thấy Phiền Hoằng Vĩ là một người có mục tiêu rõ ràng.

Anh ta lớn lên ở vùng ngoại ô, còn chưa tốt nghiệp cấp hai đã thay ba mình vào làm tài xế lái xe tải tại công ty vận chuyển, lại có thể từng bước từng bước tiến từ vị trí tài xế lên đến tài xế trưởng, rồi đến quản lý bộ phận phá dỡ và di dời, sự nghiệp suôn sẻ, nắm giữ một số quyền lực, điều này có liên quan mục đích to lớn của anh ta.

Một người đàn ông có mục tiêu mạnh mẽ như thế này, thường sẽ chú trọng trong việc lựa chọn đối tượng kết hôn của mình, tính toán xem đối phương có thể mang đến điều gì cho mình.

Từ Tuấn Tài chọn Chu Kinh Dung là bởi vì ba của bà ta là cục trưởng cục xây dựng.

Triệu Thanh Viên chọn Nguỵ Mỹ Hoa là bởi vì bà ta là cô gái lớn lên trong thành phố, ba mẹ Nguỵ Mỹ Hoa có nhiều mối quan hệ.

Còn Cố Văn Kiều, cho dù là xét từ ngoại hình hay tài năng đều chỉ ở mức trung bình, lại chẳng có gia thế vững chắc, cũng không thể giúp ích gì cho sự nghiệp của anh ta.

Dùng ánh nhìn của phụ nữ, Triệu Hướng Vãn quan sát mọi nhất cử nhất động của Cố Văn Kiều, cảm thấy điểm thu hút nhất trên người cô ấy, chính là sự cố chấp với cái c.h.ế.t của mẹ mình… Mọi người đều đã bước ra khỏi lớp sương mờ của quá khứ và bắt đầu một cuộc sống mới, chỉ có một mình cô ấy, suốt mười năm qua vẫn luôn đều đặn đến sở cảnh sát vào mỗi tháng để hỏi thăm tiến triển của vụ án.

Rốt cuộc Phiền Hoằng Vĩ để ý tới điểm nào của cô ấy?

Trong cuộc hôn nhân của Phiền Hoằng Vĩ và Cố Văn Kiều chưa đầy mâu thuẫn, điều này khiến Triệu Hướng Vãn cảm thấy vô cùng khác thường, có cảm giác như thể tất cả những chuyện này đều là một cái bẫy.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/thap-nien-90-nu-than-tham-doc-tam/chuong-445-ai-co-the-noi-ro-duoc-su-song-va-cai-chet-dau-chu.html.]

Dưới sự nghi ngờ, Triệu Hướng Vãn hỏi Cố Văn Kiều: “Chị có từng nghĩ tới việc ly hôn không?”

Mặc dù người xưa thường nói, thà phá huỷ một ngôi miếu chứ không phá huỷ hôn nhân của người khác, nhưng đối với một tên đàn ông động tay động chân đánh vợ mình thế này, không ly hôn chẳng lẽ giữ lại ăn tết sao?

Cố Văn Kiều nhìn gương mặt có phần non nớt của Triệu Hướng Vãn, cũng không trả lời câu hỏi của cô, mà hỏi một câu khác: “Cô cũng là cảnh sát hình sự của tổ trọng án sao?”

Vừa nãy lúc Hà Minh Ngọc tự giới thiệu bản thân, có xuất trình thẻ cảnh sát của mình, và giới thiệu cả Triệu Hướng Vãn. Ban đầu, Cố Văn Kiều cho rằng hai người họ là đồng nghiệp, thế nên cũng không chú ý nhiều, nhưng bây giờ tiếp xúc ở khoảng cách gần thế này, nhìn thấy mặc dù hành vi và cử chỉ của Triệu Hướng Vãn rất trầm tĩnh, chững chạc, nhưng trên gương mặt vẫn còn vẻ non nớt, thế là hỏi một câu như vậy.

Triệu Hướng Vãn lấy thẻ sinh viên đưa tới trước mặt Cố Văn Kiều: “Tôi là sinh viên chuyên ngành điều tra tội phạm của đại học Công An, bởi vì đang trong kỳ nghỉ hè nên đến tổ trọng án thực tập.”

Một câu “thực tập” đã chạm đến chuyện đau lòng của Cố Văn Kiều, hốc mắt cô ấy nhanh chóng đỏ ửng. Năm đó, lúc mẹ cô ấy bị g.i.ế.c hại, Cố Văn Kiều đang là sinh viên năm ba đại học, mẹ đã sắp xếp cho cô ấy đến làm y tá thực tập tại khoa sản. Hồ Lâm Trân chính là bác sĩ phụ trách hướng dẫn cho Cố Văn Kiều, luôn đối xử rất tốt với cô ấy.

Cũng bởi vì cân nhắc tới việc này, thế nên mẹ của cô ấy mới lên lầu quản cái chuyện vớ vẩn kia để rồi trở thành nạn nhân oan uổng của một vụ tấn công.

Cố Văn Kiều đưa tay lau khoé mắt mình, ngăn giọt lệ chực trào: “Cảnh sát thực tập sao, cô mới học đại học mà có thể vào tổ trọng án làm việc, chắc chắn thành tích học tập rất tốt rồi.”

[Không như tôi, trước khi mẹ qua đời tôi cứ mãi u mê không tỉnh, cũng không cố gắng học tập. Công việc thực tập cũng phải dựa vào quan hệ của mẹ mới có thể đến thực tập tại khoa sản của bệnh viện số 3. Mẹ tôi nói, đây chính khoa duy nhất trong bệnh viện có liên quan tới “sự sống”, tràn đầy hy vọng. Nhưng… Ai có thể nói rõ được sự sống và cái c.h.ế.t đâu chứ?]

Triệu Hướng Vãn ngước mắt đối diện với ánh mắt của Cố Văn Kiều: “Tôi có một người giáo viên rất tốt, chính người ấy đã dẫn tôi vào nghề này.”

Cố Văn Kiều nghe vậy, trong lòng cảm thấy vô cùng cảm động: “Cô có một người thầy tốt, còn tôi cũng có một người mẹ tốt.”

Triệu Hướng Vãn nói: “Vâng, thầy là người dẫn mình tới cửa, nhưng việc luyện tập phải dựa vào bản thân mình. Hy vọng chúng ta sẽ luôn cố gắng, không để bọn họ thất vọng.”

“Không để bọn họ thất vọng sao?” Cố Văn Kiều lẩm bẩm lặp lại lời của Triệu Hướng Vãn lần nữa, sau đó rơi vào trầm tư.

Loading...