Thông báo
🔥[SỰ KIỆN ĐẶC BIỆT] CHÀO HÈ – NHÂN ĐÔI GIẢI THƯỞNG ĐUA TOP 🔥 Xem chi tiết

Thập Niên 90: Nữ Thần Thám Đọc Tâm - Chương 440: Đàn Ông Mà, Ai Chẳng Thích Người Phụ Nữ Dịu Dàng, Biết Điều Cơ Chứ?

Cập nhật lúc: 2025-07-03 01:33:54
Lượt xem: 0

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/yXmolnt9

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Thật trớ trêu, chứng sợ m.á.u của Cố Văn Kiều đã tự khỏi mà không cần thuốc, vì sau khi kết hôn, cô ấy thường xuyên thấy máu.

Cố Văn Kiều cảm thấy mình giống như một con chim bị Phiền Hoằng Vĩ nhốt trong lồng, dù có đôi cánh nhưng đã sớm quên cách bay.

Ngày hôm sau, Cố Văn Kiều mang theo những vết thương trên cơ thể, bước vào cổng Bệnh viện số Ba.

Đồng nghiệp ở phòng thuốc thấy cô ấy có vẻ mặt u ám, lại mặc áo dài tay, quần dài, các khớp cử động có phần cứng ngắc, thở dài một tiếng rồi khuyên nhủ: "Văn Kiều, chị y tá trưởng Miêu đã mất mười năm rồi, con cũng nên bước ra khỏi quá khứ rồi. Hãy sống tốt với Phiền Hoằng Vĩ, đừng cứ mãi cãi nhau với anh ta. Đàn ông mà, ai chẳng thích người phụ nữ dịu dàng, biết điều cơ chứ?"

Cố Văn Kiều mím môi cười nhạt, không nói gì.

Đồng nghiệp ở phòng thuốc tên là Trương Anh Hoa, là bạn thân của Chu Kim Phượng, cũng đã nhìn Cố Văn Kiều lớn lên, trong lòng không khỏi xót xa nên tiếp tục khuyên nhủ.

"Khi hai người mới kết hôn, Phiền Hoằng Vĩ ngày nào cũng đến đón con tan làm, anh ta lịch sự, còn đối xử rất tốt với con. Bây giờ thì sao? Hễ có chuyện là anh đánh em, em đánh anh, làm cho nhà cửa chẳng còn yên ấm. Nếu mẹ con còn sống mà thấy con như bây giờ, bà ấy sẽ buồn biết bao?

Con đấy, từ khi mất mẹ tới bây giờ, con ngày càng trở nên gai góc, cứ hay tìm đến đồn cảnh sát gây chuyện, còn nói chuyện với cha con chẳng ra gì. Bây giờ con đã có con rồi, hãy chăm lo cho con mình, đừng suốt ngày tìm cách kiện tụng bắt hung thủ, mệt lắm. Nếu cảnh sát có thể bắt được hung thủ, chắc chắn họ đã làm rồi, chẳng phải là họ không bắt được đó sao? Con hãy buông chuyện đó xuống, cứ sống tốt cho bản thân đi đi."

Cố Văn Kiều không nói gì, đôi mắt cụp xuống.

Phiền Hoằng Vĩ đã che giấu quá khéo. Anh ta thường lái xe đến đón cô ấy tan làm, tặng hoa, tặng quà trước mặt mọi người , khi nói chuyện với đồng nghiệp thì luôn lịch sự và nhiệt tình. Nếu Cố Văn Kiều than phiền rằng bị anh ta đánh, anh ta lại giả vờ như mình bị thương, chân đi khập khiễng, dán băng trên mặt, khiến mọi người nghĩ rằng Cố Văn Kiều cũng đã đánh anh ta.

Anh ta rất được lòng mọi người ở cơ quan, gặp ai cũng nở nụ cười, có việc gì cũng sẵn sàng giúp đỡ. Chỉ khi ở bên cạnh Tào Đắc Nhân, chỉ khi uống rượu, chỉ khi không có ai, anh ta mới lộ ra bộ mặt tàn bạo của mình.

“Con cũng đã kết hôn được bảy năm rồi, con trai cũng hơn năm tuổi rồi, người ta bảo rằng, nuôi con mới hiểu lòng cha mẹ. Con rảnh rỗi thì về thăm cha con đi. Cha con vẫn sống ở căn hộ tầng bốn cũ kỹ đấy đó, cũng là vì tình cảm cũ mà không dọn đi…”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/thap-nien-90-nu-than-tham-doc-tam/chuong-440-dan-ong-ma-ai-chang-thich-nguoi-phu-nu-diu-dang-biet-dieu-co-chu.html.]

Cố Văn Kiều thản nhiên đáp: "Dì nghĩ ông ấy không muốn chuyển sao? Đó là vì đơn vị không cấp nhà cho ông ấy thôi."

Trương Anh Hoa bị cô ấy nói đến nghẹn lời, một lúc lâu không biết tiếp tục ra sao, cuối cùng thở dài: "Con bé này, lời nói lúc nào cũng có gai như thế, ôi!"

Nhìn khuôn mặt tiều tụy của Cố Văn Kiều, Trương Anh Hoa không nói thêm gì, chỉ lặng lẽ nhận công việc từ tay cô ấy, để cô ấy có thể nghỉ ngơi một chút.

Đến trưa, Trương Anh Hoa giúp Cố Văn Kiều lấy cơm. Cố Văn Kiều ngồi trong góc phòng thuốc, nhai cơm mà không cảm thấy mùi vị gì. Món trứng xào cà chua khiến cô ấy nhớ lại cảnh mẹ mình nằm trong vũng máu, não vỡ tung tóe. Nếu không phải vì muốn sống để chờ ngày hung thủ bị bắt, Cố Văn Kiều chẳng còn muốn ăn uống gì nữa.

“Cố Văn Kiều?”

Một giọng nữ trong trẻo khiến Cố Văn Kiều bừng tỉnh khỏi cơn mê man.

Cố Văn Kiều ngẩng đầu lên, nhìn thấy hai cô gái với dáng vẻ tự tin đứng trước mặt mình. Một người có khuôn mặt tròn và nụ cười tươi, người kia có đôi mắt phượng sắc bén. Cả hai đều mặc áo sơ mi hoa nhí và quần dài màu kaki, khuôn mặt xa lạ.

"Các cô là ai?"

Cố Văn Kiều đặt muỗng cơm xuống. Động tác này làm cánh tay bị thương của cô ấy đau nhói, cô ấy nhíu mày, vô thức hít một hơi lạnh.

Hà Minh Ngọc và Triệu Hướng Vãn khẽ trao đổi ánh mắt với nhau.

Hà Minh Ngọc đưa ra thẻ chứng minh, giới thiệu ngắn gọn về bản thân.

Cố Văn Kiều đã quen với cảnh sát vì hàng tháng cô ấy đều đến đồn cảnh sát, nên khi thấy thẻ, mắt cô ấy lập tức sáng lên: “Có phải vụ án của mẹ tôi có manh mối rồi không?”

Hà Minh Ngọc lắc đầu: “Vụ án thảm sát nhà Hùng Đào đã trôi qua mười năm, hiện tại vẫn chưa có kế hoạch mở lại điều tra. Nhưng chúng tôi quan tâm đến vụ án này, muốn tìm hiểu một số chi tiết riêng, hy vọng cô hợp tác điều tra.”

Cố Văn Kiều không quan tâm cảnh sát có mở lại vụ án hay không, việc mẹ cô ấy bị g.i.ế.c đã trở thành nỗi đau đè nặng trong lòng cô ấy. Chỉ cần có một tia hy vọng, cô ấy sẽ không bỏ qua. Nghe Hà Minh Ngọc nói vậy, cô ấy lập tức bỏ hộp cơm xuống, đứng bật dậy: “Các cô muốn biết gì? Tôi biết gì sẽ nói hết! Chỉ cần có thể bắt được hung thủ, làm gì tôi cũng đồng ý.”

Loading...