Thông báo
🔥[SỰ KIỆN ĐẶC BIỆT] CHÀO HÈ – NHÂN ĐÔI GIẢI THƯỞNG ĐUA TOP 🔥 Xem chi tiết

Thập Niên 90: Nữ Thần Thám Đọc Tâm - Chương 437: Phụ Nữ Chỉ Cần Lo Cho Gia Đình Thôi, Làm Chi Mà Vất Vả Thế

Cập nhật lúc: 2025-07-03 01:33:47
Lượt xem: 0

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/8Ux8gfDXfh

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Chu Kim Phượng lắng tai nghe, nhà nào cũng đang xem TV, bên ngoài vang lên toàn những giai điệu và lời thoại giống nhau.

Tiếng động lớn vừa rồi dường như chỉ là ảo giác, chưa từng xuất hiện.

Tập hai kết thúc, trong TV bắt đầu phát nhạc kết thúc Ai biết lòng ta.

"Gió đưa nhẹ trôi xa, phía trước xa xăm đường đời gian khổ. Cuộc đời cần phải phấn đấu, lo âu sao mà ít được.

Cùng chịu đắng ngọt, ai mà thấu hiểu. Giờ bên cạnh có người, ai quan tâm đến tương lai.

Vô tận, điềm xấu..."

Hai mẹ con chìm đắm trong câu chuyện, khó lòng rời mắt khỏi màn hình.

"Triệu Thính Nam thật đáng thương."

"Ừ, Hoắc Nguyên Giáp là đại hiệp mà cũng có lúc bất lực."

"Ầm!"

Bất ngờ, một tiếng động lớn nữa vọng xuống từ tầng trên. Cố Văn Kiều và Chu Kim Phượng nhìn nhau, ánh mắt từ TV chuyển ra phía cửa.

"Chuyện gì vậy?"

"Có lẽ tủ nhà dì Hồ đổ xuống? Tiếng động lớn thế cơ mà."

"Để mẹ lên xem nhé? Sao tủ lại đổ chứ? Không lẽ hai vợ chồng họ đánh nhau?"

Tầng trên là tầng năm, tầng trên cùng, nhà của bác sĩ Hồ Lâm Trân, bạn thân của Chu Kim Phượng. Chồng của Hồ Lâm Trân, Hùng Đào, là sở trưởng ở ngân hàng tiết kiệm, cũng giống như nhà Chu Kim Phượng, chỉ có một cô con gái, điều kiện gia đình khá tốt. Hai năm gần đây không hiểu vì lý do gì, vợ chồng họ thường xuyên cãi nhau, không được yên ổn.

Nghe thấy tiếng động lớn này, Chu Kim Phượng nghĩ rằng Hồ Lâm Trân lại đánh nhau với Hùng Đào, đang phân vân không biết có nên lên khuyên giải hay không.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/thap-nien-90-nu-than-tham-doc-tam/chuong-437-phu-nu-chi-can-lo-cho-gia-dinh-thoi-lam-chi-ma-vat-va-the.html.]

Cố Văn Kiều không thích Hùng Đào, luôn cảm thấy ông ta có tiền rồi thì tự cao. Gặp ở hành lang, ông ta thường cố tình khoe chiếc túi da hàng hiệu kẹp dưới cánh tay, đồng hồ vàng đeo trên cổ tay, thỉnh thoảng còn mỉa mai cô ấy.

"Mẹ cháu là y tá, sao lại muốn cháu cũng làm y tá? Nghe chú Hùng nói này, nghề y tá chỉ là phục vụ người khác, lương thì ít, làm thì vất vả, trực đêm suốt, chẳng còn thời gian mà lo cho gia đình, phụ nữ chỉ cần lo cho gia đình thôi, làm chi mà vất vả thế."

Hùng Đào là người lớn, Cố Văn Kiều không thể cãi lại, chỉ có thể ậm ừ cho qua. Về sau, mỗi khi thấy Hùng Đào, Cố Văn Kiều đều cố ý né tránh, để khỏi bị chiếc đồng hồ vàng của ông ta làm chói mắt hay cái vẻ mặt khoe khoang chọc giận.

Thấy mẹ định lên lo chuyện không đâu, Cố Văn Kiều bĩu môi: "Mẹ, mẹ đừng xen vào. Vợ chồng người ta đánh nhau, đầu giường đánh nhau cuối giường làm hòa, mẹ đi lại bị ghét đó."

Chu Kim Phượng do dự: "Thôi thì..."

"Ầm!" Chưa nói dứt lời, lại thêm một tiếng động lớn vang lên.

Lần này, Chu Kim Phượng không thể ngồi yên được nữa. Bà ấy đứng dậy, lắng tai nghe, trong tiếng nhạc của bài hát kết thúc bộ phim [Hoắc Nguyên Giáp], có xen lẫn những âm thanh đinh tai nhức óc.

Tòa nhà xây từ cuối thập niên 70 với kết cấu bê tông gạch, trần nhà là tấm đúc sẵn, khả năng cách âm không tốt lắm. Nghe thấy những âm thanh bất thường này, Chu Kim Phượng bước tới trước tủ ti vi rồi vặn nhỏ âm lượng lại, âm thanh từ tầng trên ngày càng rõ ràng hơn.

"Cạch! Cạch! Rầm..."

Chu Kim Phượng lập tức trở nên căng thẳng: "Không phải Hùng Đào đang đánh người đấy chứ? Sức khỏe Hồ Lâm Trân không tốt, chắc chắn không đánh lại ông ta. Không được! Mẹ phải đi xem sao." Vừa nói, bà ấy vừa đi tới cửa, thay giày, chuẩn bị kéo cửa bước ra ngoài.

Cố Văn Kiều lập tức kéo mẹ mình lại: "Mẹ, mẹ cứ để mặc họ đánh nhau đi. Đó là chuyện gia đình người ta, đừng can thiệp vào. Cho dù chú Hùng có đánh người thật, báo cảnh sát thì cảnh sát cũng chẳng làm gì được. Mẹ quên rồi à? Lần trước mẹ giúp một thai phụ bị chồng đánh báo cảnh sát, cuối cùng lại bị cô ta trách móc, chồng cô ta còn ngang nhiên giơ nắm đ.ấ.m vào mẹ, chửi mẹ lo chuyện bao đồng, mẹ có nhớ không?"

Chu Kim Phượng đứng ở cửa, do dự một giây, rồi cười khổ, gạt tay con gái ra: "Kiều Kiều, đây là dì Hồ của con đấy, là bạn thân của mẹ, cũng là bác sĩ hướng dẫn thực tập của con. Mẹ không thể không quan tâm được. Dù có bị trách móc, mẹ cũng chịu."

Cố Văn Kiều thấy không thể khuyên được mẹ, không vui trở về phòng khách, vặn lớn âm lượng ti vi và ngồi lại trên ghế sofa, lẩm bẩm: "Con không quan tâm nữa, tùy mẹ."

Vài phút sau, Chu Kim Phượng vẫn chưa trở về, Cố Văn Kiều cảm thấy lo lắng không yên, đành mở cửa định đi xem thế nào.

Vừa mở cửa ra, mùi m.á.u tanh và khói thuốc s.ú.n.g nồng nặc xộc vào mũi, sắc mặt Cố Văn Kiều lập tức thay đổi, cô hét lên một tiếng: "Mẹ...Mẹ..." rồi loạng choạng chạy lên tầng trên.

Cửa phòng tầng năm mở toang, Chu Kim Phượng ngã sấp xuống đất, đầu hướng vào trong, chân hướng ra ngoài, trên đầu là một vũng máu, bà ấy đã tắt thở từ lâu.

Qua cánh cửa, có thể thấy bên sự lộn xộn bên trong căn phòng, trên hành lang dẫn từ phòng khách tới phòng ngủ nằm rải rác một người khác, dưới chân người này cũng là một vũng máu.

Loading...