Lưu Lương Cư vẫy tay chào bọn họ, vui vẻ đạp xe về nhà.
"Các người đi ăn trước đi, tôi thu dọn đồ rồi sẽ đến ngay." Hà Minh Ngọc làm việc rất cẩn thận, nhớ đến các tài liệu vụ án mượn từ đồn công an Kim Liên Hồ và biên bản thẩm vấn vừa làm, định quay về văn phòng cất hết tài liệu vào tủ sắt, khóa kỹ rồi mới đi ăn.
Triệu Hướng Vãn nói: "Được, đàn chị, để em đi với chị." Có lẽ Quý Chiêu vẫn đang đợi cô trong văn phòng, nếu cô không qua, sợ rằng anh sẽ quên cả ăn cơm mất thôi.
Chu Phi Bằng chạy thẳng đến nhà ăn, còn Hà Minh Ngọc cùng Triệu Hướng Vãn thì quay lại văn phòng.
Khi đi qua hành lang dài, Triệu Hướng Vãn vừa đẩy cửa, mùi thông nồng nàn lập tức xộc vào mũi cô. Ngẩng đầu lên, cô thấy ngay một bức tranh sơn dầu rực rỡ, đa sắc màu hiện ra trước mắt.
Hoàn toàn giống với cảnh mà Triệu Hướng Vãn đã nhìn thấy trong đầu, một đồng cỏ xanh mướt, hoa dại nở rộ. Đỏ, vàng, xanh, trắng... Đủ màu sắc, rực rỡ lộng lẫy.
Đây là một bức tranh khiến người ta nhìn vào liền cảm thấy vui vẻ.
Nụ cười trên môi Triệu Hướng Vãn càng lúc càng tươi, cô dần nở nụ cười lớn, để lộ hàm răng trắng như tuyết, sáng chói như ánh nắng.
Hà Minh Ngọc dừng lại, sững sờ nhìn bức tranh một lúc lâu mới thốt lên kinh ngạc: "Quý Chiêu, đây là anh vẽ à? Đẹp quá!" Không có người phụ nữ nào không yêu hoa, hơn nữa còn là khi thấy những bông hoa tươi đẹp cùng nở rộ trước mắt, cảm giác rung động thực sự rất mạnh mẽ.
Ngón tay phải, tay áo và gấu áo của Quý Chiêu đều dính đầy màu vẽ, nhưng anh vẫn mỉm cười, đôi mắt đen long lanh khiến người khác không khỏi bị cảm xúc vui vẻ của anh lây nhiễm.
[Em bảo tôi vẽ, tôi đã vẽ xong rồi. Em thích không?]
Giọng nói trong trẻo của thiếu niên vang lên trong đầu, Triệu Hướng Vãn gật đầu: "Thích!"
[Em thích hoa, thích những bông hoa đủ màu sắc.]
Triệu Hướng Vãn cười: "Đúng vậy."
[Vậy tôi sẽ để chúng mãi mãi nở rộ.]
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/thap-nien-90-nu-than-tham-doc-tam/chuong-402-em-thich-hoa-thich-nhung-bong-hoa-du-mau-sac.html.]
Ánh mắt Triệu Hướng Vãn và Quý Chiêu giao nhau, mọi mệt mỏi sau một ngày bận rộn với công việc thẩm vấn đều tan biến. Có lẽ Chu Phi Bằng đã nói đúng, trên đời này không ai không nói dối, kể cả Triệu Hướng Vãn cũng biết giở trò, cũng chỉ nói nửa lời rồi giữ lại nửa kia.
Nhưng Quý Chiêu lại là một sự tồn tại khác biệt.
Từ nhỏ, anh đã sống khép kín, thế giới nội tâm đóng chặt, không mở lòng với ai. Anh có vấn đề về ngôn ngữ, không giao tiếp bằng lời nói. Có lẽ người khác sẽ cho rằng sống cùng Quý Chiêu là một điều đau khổ. Nhưng Triệu Hướng Vãn lại thấy anh rất tuyệt.
Bởi vì sự khép kín của anh, thế giới của anh cực kỳ trong sáng và chân thực.
Vì anh có khó khăn về ngôn ngữ, nên anh không có lời nói dối.
Ở bên Quý Chiêu, Triệu Hướng Vãn không cần phải chịu đựng hai tiếng nói vang lên cùng lúc trong đầu, không cần phải cố gắng đoán xem đâu là thật, đâu là giả, cũng không cần phải giả vờ không biết.
Một Quý Chiêu như vậy, Triệu Hướng Vãn cảm thấy thoải mái và nhẹ nhàng rất nhiều.
Nghĩ đến đây, Triệu Hướng Vãn đưa tay nhẹ nhàng chạm vào bức tranh sơn dầu, những cánh hoa rực rỡ dưới ánh mặt trời tỏa ra sức sống mãnh liệt.
Triệu Hướng Vãn khen ngợi: "Quý Chiêu, anh vẽ đẹp thật đấy."
So với đôi tay đẹp đẽ, quý phái đến kỳ lạ của Quý Chiêu, bàn tay của Triệu Hướng Vãn không thể gọi là hoàn hảo. Do từ nhỏ phải làm nhiều việc đồng áng, bàn tay cô to, ngón tay thô, đầu ngón tay có làn da sần sùi. Nhưng ánh mắt của Quý Chiêu lại dừng trên bàn tay chạm vào bức tranh của Triệu Hướng Vãn, không hề che giấu sự yêu thích và khát khao của anh. Trong đôi mắt của Quý Chiêu hiện lên vẻ háo hức như một đứa trẻ nhìn thấy món đồ chơi mà mình vô cùng muốn có.
Quý Chiêu từ từ giơ tay phải lên, chầm chậm vươn về phía trước.
Bất thình lình, một bàn tay lớn xen vào, nắm lấy bàn tay đang muốn hành động của Quý Chiêu.
Triệu Hướng Vãn và Quý Chiêu cùng lúc nhìn về phía người mới đến.
Hứa Tung Lĩnh giữ chặt cổ tay của Quý Chiêu, kéo xuống, khó chịu nói: "Quý Chiêu, cậu định làm gì đấy?"
Quý Chiêu có chút bối rối, nhưng anh không phản kháng, ngoan ngoãn lùi lại nửa bước, xoay cổ tay, ánh mắt nghiêm túc nhìn Triệu Hướng Vãn.
[Anh ta có vẻ không vui, tại sao thế?]
Triệu Hướng Vãn không biết giải thích sao, cô dịu dàng an ủi cảm xúc của anh: "Anh ấy là thầy của tôi, anh nhường một chút nhé."