Triệu Hướng Vãn nghe đến đây, đôi mắt phượng khẽ híp lại, cao giọng lớn tiếng: “Mười giờ đã ngủ rồi sao? Tôi nghe nói người lớn tuổi hay bị mất ngủ, e rằng ông Lương đây cũng không ngủ được đúng không?”
Năm nay Lương Thành Hồng mới vừa tròn năm mươi tuổi, nhưng bởi vì bị hói nên trông già hơn mấy người cùng tuổi vài tuổi, có lẽ bởi vì bị Nguỵ Thanh Uyển từ chối, thế nên ông ta rất ghét người khác nói ông ta lớn tuổi, vừa nghe thấy Triệu Hướng Vãn nói thế đã lập tức nổi nóng: “Cái cô cảnh sát này đúng là không lễ phép gì cả, tôi ngủ được hay không thì liên quan gì tới cô chứ?”
Triệu Hướng Vãn cũng không giận không vội: “Nếu không ngủ được, nói không chừng sẽ ra ngoài đi vòng vòng, có lẽ có thể gặp được Nguỵ Thanh Uyển nhỉ?”
Tim Lương Thành Hồng đập mạnh một cái: “Cô, cô có ý gì?” Ánh mắt của ông ta trợn to, cánh mũi nở ra, chân mày nhướng lên… đây là vẻ mặt sợ hãi.
Bây giờ Chu Phi Bằng đã được Triệu Hướng Vãn huấn luyện, lập tức nhận ra Lương Thành Hồng có vấn đề, mặt nhanh chóng trở nên nghiêm túc, nghiêm nghị quát lên: “Nói thật!”
Ánh mắt Lương Thành Hồng bắt đầu tan rã.
[Có thể nói thật được sao? Không thể. Cả đời mình luôn được mấy người trong xưởng khen là một người trọng tình trọng nghĩa, biết điều, phúc hậu, nào có thể nói với cảnh sát rằng khi đó mình đã chặn đường Nguỵ Thanh Uyển, sau đó trêu chọc bà ấy, không những thế còn dùng chuyện bà ấy hẹn hò với trai trẻ uy h.i.ế.p Nguỵ Thanh Uyển, ép bà ấy vui đùa với mình một lần được chứ? Tạch, tạch, tạch, tôi, lão Lương này đã nghĩ đến bà ấy nhiều năm như thế, cuối cùng cũng có ngày thành công, cảm giác đó thật tuyệt vời.]
Nghe thấy sự vô sỉ mặt dày này của Lương Thành Hồng, Triệu Hướng Vãn cắn cắn môi, trong lòng cảm thấy có hơi khó chịu.
Hà Minh Ngọc thận trọng, cô ấy đã cùng kề vai sát cánh với Triệu Hướng Vãn một năm rồi, cùng nhau giải quyết mấy vụ án lớn nhỏ, vừa nhìn thấy Triệu Hướng Vãn nhíu mày, ấn tượng Hà Minh Ngọc dành cho Lương Thành Hồng cũng trở nên tồi tệ hơn.
“Lương Thành Hồng, ông che giấu sự thật với cảnh sát, chứng minh việc Nguỵ Thanh Uyển mất tích có liên quan tới ông. Đi thôi, bây giờ cùng chúng tôi về cục công an thành phố điều tra thêm.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/thap-nien-90-nu-than-tham-doc-tam/chuong-387-chang-co-chut-manh-moi-nao.html.]
Lương Thành Hồng vừa nghe thấy thế đã hoảng hồn, vội vàng khoát tay, nói: “Không có, không có, tôi không có giấu diếm gì hết. Mười giờ tối tôi đã ngủ mất rồi, cũng không nhìn thấy gì cả.” Nếu để cảnh sát biết ông ta cưỡng bức Nguỵ Thanh Uyển, chẳng phải ông ta phải ngồi tù sao? Dù sao Nguỵ Thanh Uyển đã mất liên lạc nhiều năm như thế rồi, nói không chừng đã c.h.ế.t từ lâu. Bà ấy c.h.ế.t rồi, còn ai biết được ông ta đã làm chuyện xấu hổ như thế chứ?
Lương Thành Hồng không chịu thừa nhận, cũng không ai có thể chứng minh ông ta đang nói dối, Hà Minh Ngọc dùng lý thuyết về vi biểu tình hành vi mà Triệu Hướng Vãn đã từng nói để quan sát sự bất thường của ông ta, cô ấy có thể cảm nhận được Lương Thành Hồng đang nói dối, nhưng phải làm thế nào để ông ta nói ra sự thật đây? Chẳng có chút manh mối nào.
Chu Phi Bằng và Hà Minh Ngọc đều nhìn về phía Triệu Hướng Vãn.
Tiếng nói của Triệu Hướng Vãn rất bình tĩnh: “Lương Thành Hồng, ông nói mười giờ đã lên giường nằm, thế mấy giờ ông ngủ? Ngủ liền, nửa tiếng sau đó, một tiếng sau đó, hay là không hề ngủ?”
Hỏi xong câu đầu tiên, Triệu Hướng Vãn dừng lại nửa giây.
“Được rồi, ông không hề ngủ. Không ngủ được thì ông làm gì? Tiếp tục nằm đó? Hay là xuống lầu đi dạo?”
Ánh mắt Lương Thành Hồng bắt đầu trở nên căng thẳng, không nhịn được hướng mắt lên phía trên bên phải, điều này có nghĩa là ông ta đang cố gắng biên ra một lời nói dối.
“Xem ra ông đã xuống lầu đi dạo. Thế ông đã gặp ai? Nguỵ Thanh Uyển đúng không?”
Lương Thành Hồng đột nhiên đứng lên, sắc mặt trở nên tái mét: “Cái cô cảnh sát này là ở đâu ra đấy? Bịa đặt vu khống! Tôi không phải phạm nhân của các người, tôi chỉ tới phòng bảo vệ cho lời khai để hỗ trợ việc điều tra mà thôi, các người không được phép hắt nước bẩn vào tôi như thế.”
Chu Phi Bằng lập tức đứng dậy, đi vòng qua qua bàn họp đứng trước mặt Lương Thành Hồng, đưa tay đặt lên bả vai ông ta, thấp giọng nói: “Ông đừng gấp, ngồi xuống đi, kiên nhẫn trả lời câu hỏi của cô ấy đi.”
Thường ngày Lương Thành Hồng rất lười biếng tập thể dục, mặc dù trông ông ta có da có thịt như thế nhưng chẳng thực chất chẳng có chút sức lực nào, vừa bị Chu Phi Bằng đè một cái, đã lập tức đặt m.ô.n.g ngồi xuống lại, ông ta có chút hoảng hốt, lớn tiếng kêu: “Trưởng phòng Đới, trưởng phòng Đới…”