Quý Chiêu như hiểu được, cất bước dài, chỉ hai bước đã đứng trước mặt Triệu Hướng Vãn, đưa tay ra.
Quý Chiêu cao lớn, đứng trước mặt Triệu Hướng Vãn, một bóng râm rộng lớn bao phủ cô, mang theo sự dịu dàng. Triệu Hướng Vãn dừng bước, nhìn bàn tay đưa ra của anh, có chút nghi hoặc.
“Làm gì vậy?”
[Tôi xách đồ giúp cô.] Con sơn ca nhỏ có vẻ vui mừng nên nhảy nhót trên cành, như thể cảm thấy được giúp Triệu Hướng Vãn làm việc là điều rất vui vẻ.
Triệu Hướng Vãn lắc đầu: “Không cần đâu.”
Hôm nay Quý Chiêu mặc áo sơ mi trắng, cổ áo và cổ tay áo không chút bụi bẩn, đôi tay thon dài mảnh mai, làn da trắng như ngọc, đâu giống người một người đi làm chứ?
[Để tôi xách cho.]
Quý Chiêu vẫn cố chấp đưa tay ra, con chim sơn ca nhỏ cũng líu lo ríu rít, dáng vẻ đáng yêu lại thú vị.
Triệu Hướng Vãn hơi bất đắc dĩ mỉm cười, đưa chiếc bình nước nhựa màu đỏ trong tay qua: “Thôi được, anh cầm cái này đi.”
Quý Chiêu không hề để ý đồ nhẹ hay nặng, hớn hở cầm nó bằng cả hai tay, giống như thể đang cầm báu vật.
Triệu Hướng Vãn nhìn Quý Chiêu mặc đồ lịch lãm như công tử quý ông, nhưng lại cầm bình nước nhựa rẻ tiền, cái cảm giác không ăn khớp đó khiến Triệu Hướng Vãn bật cười.
Nụ cười ấy như ánh mặt trời xuyên qua mây đen, rực rỡ và tươi sáng.
Quý Chiêu bị nụ cười ấy lan tỏa, anh cũng bật cười theo. Miệng anh mở rộng, lộ ra sáu chiếc răng trắng tinh, đôi mắt đẹp hơi cong xuống, tạo thành đường cong tuyệt đẹp.
Mắt Quý Cẩm Mậu rưng rưng, không nói nên lời là cảm giác gì. Ông ấy quay mặt đi, lặng lẽ lau khóe mắt ướt, trong lòng thầm nói một câu: Cảm ơn trời đất.
Cục công an thành phố nằm sát đường, khu ký túc xá nằm ở phía Bắc tòa nhà văn phòng, ở giữa có một cánh cổng nhỏ thông nhau.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/thap-nien-90-nu-than-tham-doc-tam/chuong-369-khu-ky-tuc-xa-cho-nguoi-doc-than.html.]
Hà Minh Ngọc hôm nay đã hẹn với Triệu Hướng Vãn, chờ trong ký túc xá cả buổi mà không thấy ai đến, liền đi dọc theo con đường tìm. Cô ấy nhìn thấy Triệu Hướng Vãn và Quý Chiêu đứng đối diện nhau, ngây ngô cười.
Hai người đều cao ráo, cười như hai đứa trẻ, dường như không còn chút lo lắng nào, mọi thứ đều trở nên tươi đẹp. Điều này khiến Hà Minh Ngọc mỗi ngày đều phải tiếp xúc với trọng án và tội phạm, cũng cảm thấy vui vẻ. Cô ấy vẫy vẫy tay, giọng nói lớn hơn: “Hướng Vãn, Quý Chiêu…”
Triệu Hướng Vãn thoát ra khỏi bầu không khí ấm áp, vẫy tay với Hà Minh Ngọc.
Hà Minh Ngọc chạy đến, gật đầu với Quý Cẩm Mậu: “Tổng giám đốc Quý cũng đến ạ?”
Quý Cẩm Mậu nắm tay, cúi chào: “Sau này, Quý Chiêu nhà tôi xin nhờ mọi người giúp đỡ.”
Hà Minh Ngọc và Triệu Hướng Vãn trao nhau ánh mắt, rồi cùng cười: “Tổng giám đốc Quý khách sáo quá. Nhờ phúc của ông, chất lượng bữa ăn của cục chúng tôi tăng lên hẳn.”
Quý Cẩm Mậu cười híp mắt: “Chuyện nhỏ thôi, nếu hậu cần còn chỗ nào cần đến lão Quý này thì mọi người cứ nói.”
Hà Minh Ngọc liên tục xua tay: “Không cần đâu, thực ra hậu cần của cục cũng ổn lắm rồi, chỉ mong… Quý Chiêu có thể quen với cuộc sống tập thể thôi.”
Chẳng ai biết Quý Cẩm Mậu và Quý Chiêu nghĩ gì, bỏ căn biệt thự sang trọng mà không ở, lại muốn đến chen chúc trong phòng đơn ở ký túc xá với Triệu Hướng Vãn.
Ký túc xá cho người độc thân có điều kiện hạn chế, người như Quý Chiêu mặc thì có người lo, ăn thì có người khác đút, liệu có thể thích nghi được không?
Hà Minh Ngọc dẫn mọi người đến khu ký túc xá cho người độc thân.
Đó là một tòa nhà gạch bê tông năm tầng xây từ những năm 70, hành lang một mặt, cầu thang nằm giữa, nhà vệ sinh, phòng tắm và phòng lấy nước nóng nằm ở hai đầu hành lang. Tường xi măng, lan can xi măng đơn giản, mái dốc đỏ, hai đầu hồi* leo kín dây leo xanh, nhìn từ xa toát lên cảm giác hoài niệm.
*Hai đầu hồi là cách gọi phần tường hai bên của một ngôi nhà có mái dốc hoặc mái hiên, thường là những bức tường vuông góc với mặt mái.
Hà Minh Ngọc sống ở tầng hai, gần cầu thang. Cô ấy dẫn Triệu Hướng Vãn đến phòng ký túc của mình, giúp cô sắp xếp đồ đạc cá nhân, rồi chỉ vào bàn cạnh giường bảo Quý Chiêu: “Bình nước nóng cứ để ở đó.”
Quý Chiêu nghe lời đặt xuống.
Quý Cẩm Mậu càng nhìn càng vui, âm thầm vui mừng vì quyết định của mình. May mắn đã cho Quý Chiêu vào tổ trọng án, bây giờ ngoại trừ việc anh chưa nói được, bề ngoài đã không còn khác người bình thường.