Vũ Như Hân thấy cô ấy đã quyết như vậy, gấp tới mức vội vàng nhìn xung quanh, cô ta đột nhiên nghĩ tới điều gì đó: “Chị, chị trông mẹ nhé, em ra ngoài một chút, chị chờ em về nha.” Nói xong, cô ta nhanh chóng rời khỏi phòng bệnh như một cơn gió.
Bây giờ Vũ Như Hân chỉ có một suy nghĩ: Phải để chị gái ở lại.
Chỉ cần nghĩ tới việc mấy tháng nữa Chu Như Lan phải tới một nơi nguy hiểm như thế, nỗi sợ như nước thuỷ triều nuốt chửng lấy Vũ Như Hân.
Cảnh sát phòng chống m.a t.u.ý ở vùng biên giới đều là những chiến sĩ đi trên lưỡi dao!
Cho dù là một người đàn ông mạnh mẽ, cứng rắn cũng phải chịu đựng sự cô đơn, gian khổ và nguy hiểm mà người thường khó chịu đựng nổi, huống chi là một người phụ nữ yếu đuối, trầm tính như Chu Như Lan.
Ba của Chu Như Lan chính là một cảnh sát phòng chống ma tuý, là một anh hùng đã hi sinh vì nhiệm vụ.
Tuy nói như thế là đang kế nghiệp ba mình, tuy nói là vinh dự lớn lao, thế nhưng xét về mặt tình cảm, Vũ Như Hân không cách nào chấp nhận nổi. Cô ta thừa nhận bản thân ích kỷ, thừa nhận bản thân nhát gan, thế nhưng cô ta không muốn lúc này Chu Như Lan phải rời đi theo cách này.
Người đầu tiên Vũ Như Hân muốn tìm chính là Triệu Hướng Vãn.
Lúc này, Triệu Hướng Vãn đang ở phòng làm việc của cục cảnh sát thành phố, cô và Quý Chiêu đang thảo luận với nhau xem nên làm thế nào để biểu đạt hàm ý đằng sau sự thay đổi của vi biểu tình học.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/thap-nien-90-nu-than-tham-doc-tam/chuong-341-co-gang-xay-dung-ly-luan.html.]
Mặc dù giọng nói của Triệu Hướng Vãn trong trẻo, nhẹ nhàng nhưng lại lộ ra vẻ quen thuộc khó nói thành lời: “Có cười, thế nhưng sắc mặt đỏ bừng hoặc tái nhợt, cơ mặt cũng có chút vặn vẹo, thần thái mất tự nhiên.”
[Màu sắc thay đổi, ngày mai tôi sẽ mang màu vẽ tranh sơn dầu tới, hôm nay chúng ta dùng tạm màu đen trắng thể hiện một chút nhé.]
Quý Chiêu đã quen trao đổi với Triệu Hướng Vãn như thế, anh chỉ cần nghĩ trong đầu là được, dù sao Triệu Hướng Vãn cũng có thể nghe thấy.
Chu Phi Bằng từ bên ngoài bước vào, uống vội mấy ngụm trà lạnh, sau đó cũng đi tới nhìn bức chân dung Quý Chiêu vẽ ra, tò mò hỏi: “Vẻ mặt thế này đại diện cho điều gì vậy?”
Triệu Hướng Vãn nhìn bức chân dung do Quý Chiêu vẽ, gò má gầy gò, kiểu tóc tỉ mỉ trông giống Chu Kinh Dung đến bảy mươi phần trăm. Trí nhớ của Quý Chiêu khá tốt, chỉ đụng mặt Chu Kinh Dung một lần ở trước cửa phòng thẩm vấn, vậy mà không ngờ anh lại có thể phác hoạ lại biểu cảm trên gương mặt bà ta một cách sống động như thế.
“Điều này có nghĩa là đối phương bị nghi ngờ nói dối, đang lo lắng một khi bị lộ sẽ gây tổn hại đến hình tượng của mình, trong lòng sợ hãi, bất an.” Triệu Hướng Vãn nhìn Chu Phi Bằng, kiên nhẫn giải thích.
Chu Phi Bằng hiểu ra, nhìn chằm chằm bức vẽ một hồi lâu, lẩm nhẩm: “Chẳng trách, chẳng trách, chẳng trách vì sao ngay từ đầu em đã nghi ngờ là Chu Kinh Dung đầu độc. Hoá ra bởi vì từ vi biểu tình đã nói lên rằng bà ta đang nói dối.”
Triệu Hướng Vãn cúi đầu, cũng không tiếp lời anh ta, vi biểu tình cái gì chứ, thật ra chỉ là một lớp vỏ bọc lý luận cho thuật đọc suy nghĩ mà thôi. Việc cô cần làm bây giờ chính là cố gắng xây dựng lý luận này, để có nhiều công an học được hơn và sử dụng nó.
Hôm nay, tất cả các thành viên của tổ trọng án đều đang dốc sức truy tìm chiếc Nissan màu đỏ mất tích, có người đến những nơi sửa chữa ô tô, có người kiểm tra danh sách các nhà nghỉ cũng như khách sạn gần đó, có người liên lạc với các cơ quan công an của các thị trấn, thành phố xung quanh, xử lý các tin tức báo án.
Chu Phi Bằng cầm một xấp tài liệu trên bàn lên làm quạt, quạt mạnh mấy cái, chờ mồ hôi trên người khô bớt, lúc này mới nói tiếp: “Hướng Vãn, chúng tôi đã điều tra tất cả các tiệm sửa chữa ô tô trong thành phố rồi, không có tiệm nào từng sửa chiếc Nissan màu đỏ cả. Đồng thời cũng hỏi qua tất cả các khách sạn và nhà nghỉ, chưa có ai từng nhìn thấy nữ tài xế đó. Chuyện này thật là kỳ lạ, chẳng lẽ người này bay lên trời sao?”
Triệu Hướng Vãn vừa làm thủ tục thực tập, xin được cấp một căn hộ độc thân tại ký túc xá cục cảnh sát thành phố, thế nên cô cũng không biết quá nhiều về quá trình tìm kiếm do Hứa Tung Lĩnh chỉ đạo, sau khi nghe Chu Phi Bằng nói xong, thuận miệng hỏi một câu: “Có từng hỏi qua khách sạn Tứ Quý chưa?”