Là lãnh đạo tỉnh, vậy nên cảm giác tồn tại cũng không giống nhau, lúc nào ra ngoài cũng sẽ có một nhóm người vây quanh, Vũ Kiến Thiết ngoắc ngoắc tay, đám đông tản ra, nhường đường cho Vũ Như Hân.
Đây đều là những bậc cha chú biết Vũ Như Hân từ nhỏ, lúc này cũng lần lượt bày tỏ sự chia buồn.
“Hân Hân, cháu tới đi, đừng vội.”
“Cháu phải tin tưởng tổ chức, các chú sẽ điều tra rõ ràng.”
“Chuyện lần này của mẹ cháu chỉ là ngoài ý muốn, hy vọng sẽ ổn thôi.”
Vũ Như Hân càng nghe càng thấy ngẩn ngơ, sự sợ hãi trong lòng càng mạnh mẽ hơn, cô ta ngẩng đầu lên, đôi mắt ngấn lệ, tiếng nói run rẩy: “Ba…”
Mặt Vũ Kiến Thiết chẳng có biểu cảm gì: “Mẹ con té từ trên nóc tầng bảy xuống, trước mắt vẫn còn đang cấp cứu.”
Tầng bảy?
Hai chân Vũ Như Hân mềm nhũn, suýt nữa đã ngã xuống, té từ lầu bảy xuống, nào còn có thể sống nổi chứ?
Bên cạnh có người đưa tay ra giữ cô ta lại, thấp giọng nói: “Cũng may ở tầng hai có một cái bạt bằng nhựa, chính nhờ cái mái này đã đỡ lấy bà ấy nên bà ấy không c.h.ế.t tại chỗ, nhưng lúc được đưa đến bệnh viện đã bị xuất huyết nội sọ, con ngươi đã hơi tan rã, bác sĩ nói vô cùng nguy kịch.”
Vũ Như Hân cảm kích nhìn về phía người vừa nói chuyện, một đám người cứ luôn miệng đánh đố cô, duy chỉ có một mình người này nói rõ tình hình cho cô ta biết. Đôi mắt ngấn lệ nhìn rõ người vừa nói chuyện, đó chính là phó giám đốc công an tỉnh, Uông Hiểu Tuyền, cùng cấp bậc với ba Vũ Như Hân, đồng thời cũng là tổ trưởng tổ giám sát và kiểm tra kỷ luật.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/thap-nien-90-nu-than-tham-doc-tam/chuong-318-to-truong-to-giam-sat-va-kiem-tra-ky-luat.html.]
Lúc vừa nhận được tin dữ, Uông Hiểu Tuyền cũng vô cùng kinh ngạc, Miêu Huệ chính là goá phụ của Chu Giang Dũng, hình mẫu anh hùng hạng nhất ở mặt trận công an, bà ấy đã tái hôn cùng Vũ Kiến Thiết và sinh một người con gái, nhận nuôi con của chiến hữu Vũ Kiến Thiết, tính tình hiền lành, bao dung và rộng lượng. Mỗi khi nhìn thấy bà ấy, tất cả mọi người ở sở công an tỉnh đều sẽ giơ ngón cái khen một câu: Một người phụ nữ, một người vợ và một người mẹ tốt!
Thế nhưng sao bà ấy lại đột nhiên nhảy xuống từ tầng cao nhất vào đêm hôm thế này?
Kết quả điều tra tại hiện trường cho thấy, không có sự tồn tại của người thứ hai, không có dấu vết đánh nhau, giám định sơ bộ cho thấy đây là một vụ tự sát.
Tại sao lại tự sát?
Ở trong mắt người ngoài, Miêu Huệ có một gia đình vô cùng hạnh phúc.
Chồng bà ấy, Vũ Kiến Thiết xuất thân từ quân đội, từng bước thăng tiến từ vị trí nhỏ nhất đi lên tới vị trí phó giám đốc sở công an tỉnh như hiện nay, chắc chắn năng lực không hề tầm thường. Ông ta là một người cẩn thận, tính cách điềm tĩnh, tôn trọng vợ, đối xử với con gái riêng của vợ là Chu Như Lan cũng xem như tận lực. Ông ta là một người nghĩa khí, hiền lành, đưa con của chiến hữu về nuôi dưỡng. Ông ta đưa hai cô con gái vào học tại đại học Công An, cả gia đình đều đang phấn đấu trên mặt trận công an.
Mặc dù Vũ Kiến Thiết là một người kiệm lời, tác phong cũng tương đối mạnh mẽ, nhưng Miêu Huệ lại dịu dàng, ấm áp và nhã nhặn, công việc ổn định, ung dung, rất phù hợp với kiểu “nam lo việc nước, nữ lo việc nhà” truyền thống của Trung Quốc, có lợi cho sự phát triển hài hoà của gia đình.
Con gái lớn Chu Như Lan đã đi làm, với danh hiệu con gái của anh hùng liệt sĩ, Chu Như Lan nhanh chóng bộc lộ tài năng ở đồn cảnh sát hồ Kim Liên, công hội tỉnh quan tâm đến vấn đề cá nhân của cô ấy, giới thiệu cho cô ấy một chàng trai trẻ tốt về mọi mặt, hai người họ đang thử tìm hiểu.
Con gái nhỏ Vũ Như Hân vào đại học Công An tỉnh tương, chuyên ngành hình sự, xinh đẹp, khôn khéo, thông minh, lanh lợi, được tất cả mọi người ở đại viện tỉnh yêu thích, tương lai sáng lạn.
Còn con trai Vũ Như Liệt năm nay học lớp mười, tuy không phải là con ruột nhưng nuôi nấng từ nhỏ, đã hình thành được mối quan hệ mẹ con sâu sắc, bởi vì học trường nội trú nên bây giờ vẫn chưa tới.
Miêu Huệ còn điều gì chưa hài lòng nữa chứ?
Ánh mắt Uông Hiểu Tuyền hơi nheo lại, cúi đầu không nói, quay đầu nhìn Chu Như Lan đang dựa tường đứng một mình, như có điều suy nghĩ. Hoặc có thể nói, trong lòng Miêu Huệ còn nỗi khổ gì không thể nói ra?
Đèn trong phòng phẫu thuật vẫn còn sáng, mười mấy người đứng chen chúc nhau ngoài hành lang, thế nhưng không một ai nói với ai câu nào, bầu không khí rất nặng nề.