Triệu Hướng Vãn hỏi ngược : “Cô sống nữa ?”
Trạm Hiểu Lan ngây trong chốc lát, gật đầu : “Một như thế, còn mặt mũi gì để sống tiếp nữa chứ?”
Triệu Hướng Vãn : “Hùng Thành Phong g.i.ế.c năm , thế mà vẫn còn mặt mũi để sống tiếp. Cô ăn trộm, ăn cướp, kiếm tiền bằng chính sức , còn mặt mũi?”
Hai mắt Trạm Hiểu Lan dần dần cảm xúc hơn.
“ lầm của khác, cô tội gì trừng phạt bản ? Trạm Hiểu Lan, nhiều cảnh sát điều động tới như thế, đều vất vả suốt một thời gian dài mới thể cứu cô trở về, nên cô sống thật khoẻ mạnh.”
Có lẽ vì khi còn nhỏ luôn khinh thường, Trạm Hiểu Lan luôn cho rằng bản yếu kém hơn , vô cùng để ý tới ánh mắt của khác. Nghe thấy Triệu Hướng Vãn cô thể sống sót như bây giờ là nhờ sự cố gắng của nhiều , sự áy náy lập tức lấp đầy trong lòng Trạm Hiểu Lan.
“Vậy, cảm ơn . Thật sự xin , bởi vì chuyện của mà khiến nhiều mệt mỏi như . … sẽ lời cô, sống thật khoẻ mạnh.”
Mắt Giả Tuấn Nam rưng rưng, nắm chặt bàn tay đang đặt ngoài chăn của Trạm Hiểu Lan, năng mạch lạc: “Tốt quá , Hiểu Lan, em vẫn còn sống, đúng là quá . Chờ nghiệp chúng sẽ lập tức kết hôn nhé, sẽ đến công ty xin cấp một căn nhà, chắc chắn sẽ . Từ nhỏ đến lớn ai yêu thương cả, chỉ một em đối xử với thôi, thể sống thiếu em .”
Lần , Trạm Hiểu Lan cũng còn từ chối tiếp xúc mật với nữa , lẽ việc Hùng Thành Phong giam cầm phá vỡ phòng tuyến trong lòng cô , hoặc lẽ do cảm thấy cần thiết, cũng thể bởi vì lúc trong bệnh viện, liên tục đụng chạm cơ thể cô , tóm , chứng sợ hãi tiếp xúc cơ thể của Trạm Hiểu Lan hết mà cần chữa.
Ánh mắt Triệu Hướng Vãn dừng ở hai bàn tay đang quấn quýt của họ, từ chân mày đến khoé mắt cô đều đong đầy ý .
Thay thế những ký ức cũ nhục nhã bằng những ký ức mới hơn, tình yêu và sự đồng hành của Giả Tuấn Nam chính là liều thuốc bổ chữa lành vết thương trong lòng Trạm Hiểu Lan.
Trên đường trở về, Quý Chiêu giơ một ngón tay nhẹ nhàng chạm mu bàn tay Triệu Hướng Vãn.
Ánh mặt trời tháng năm khiến cảm thấy ấm áp.
Ngón tay Quý Chiêu lạnh như băng, cảm giác như một viên ngọc.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/thap-nien-90-nu-than-tham-doc-tam/chuong-313-em-da-rat-vui-ve-khi-thay-anh-ta-nam-tay-co-ay.html.]
Cảm giác tê dại truyền tới từ mu bàn tay, Triệu Hướng Vãn ngước mắt một cái.
Lời của Quý Chiêu truyền tới trong đầu cô…
[Em vui vẻ khi thấy nắm tay cô .]
Triệu Hướng Vãn mỉm .
Quý Chiêu nhạy bén với cảm nhận của cô.
Nhìn thấy Giả Tuấn Nam nắm tay Trạm Hiểu Lan, một đôi yêu trải qua bao khó khăn, trắc trở cuối cùng mới thể đơm hoa kết quả, Triệu Hướng Vãn cảm nhận một tình yêu như ở cách gần như thế, khoé miệng cũng nhịn cong lên, đúng là tâm trạng vui vẻ.
Nhìn thấy nụ của Triệu Hướng Vãn, Quý Chiêu như khích lệ, giơ thêm một ngón tay nữa, nhẹ nhàng đặt lên mu bàn tay cô.
Động tác của Quý Chiêu hệt như một đứa trẻ, đơn thuần vui vẻ.
Lớp băng tuyết trong lòng tan rã, chú chim sơn ca vui mừng hót lên, nụ hoa dại nho nhỏ nở rộ bãi cỏ.
Hình ảnh vô cùng , Triệu Hướng Vãn cũng cảm thấy xúc phạm, cũng cảm thấy trong lòng khó chịu, dung túng cho Quý Chiêu tiếp tục tăng thêm một ngón tay, một ngón nữa…
Cho đến khi các ngón tay thon dài bao trùm lên mu bàn tay Triệu Hướng Vãn, cảm giác ấm áp truyền tới, Triệu Hướng Vãn thu tay , mắt chạm mắt với Quý Chiêu.
Khóe miệng Quý Chiêu cong lên, đôi môi đầy đặn lấp lánh như ngọc, trong mắt hiện lên vẻ vui mừng và khát vọng.
Triệu Hướng Vãn đầu : “Được , thôi.”
Quý Chiêu cùng cô sánh vai về phía , cũng gì khác với lúc bình thường, thế nhưng cách giữa hai vai gần hơn ngày thường một chút.
Ánh mặt trời đầu hè chiếu lên vai hai , phác hoạ nên một đường nét chỉ thuộc về hai họ.
Giữa hai họ tỏa một cảm giác thiết mà ngoài khó thể xâm nhập .