Thông báo
🔥[SỰ KIỆN ĐẶC BIỆT] CHÀO HÈ – NHÂN ĐÔI GIẢI THƯỞNG ĐUA TOP 🔥 Xem chi tiết

Thập Niên 90: Nữ Thần Thám Đọc Tâm - Chương 313: Em Đã Rất Vui Vẻ Khi Thấy Anh Ta Nắm Tay Cô Ấy

Cập nhật lúc: 2025-07-02 03:35:08
Lượt xem: 0

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/AKOms4MFnX

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Triệu Hướng Vãn hỏi ngược lại: “Cô không muốn sống nữa sao?”

Trạm Hiểu Lan ngây người trong chốc lát, gật đầu nói: “Một người như thế, còn mặt mũi gì để sống tiếp nữa chứ?”

Triệu Hướng Vãn nói: “Hùng Thành Phong g.i.ế.c năm người, thế mà anh ta vẫn còn mặt mũi để sống tiếp. Cô không ăn trộm, không ăn cướp, kiếm tiền bằng chính sức mình, sao lại không còn mặt mũi?”

Hai mắt Trạm Hiểu Lan dần dần có cảm xúc hơn.

“Sai lầm của người khác, cô tội gì phải trừng phạt bản thân mình? Trạm Hiểu Lan, nhiều cảnh sát được điều động tới như thế, mọi người đều vất vả suốt một thời gian dài mới có thể cứu cô trở về, vậy nên cô phải sống thật khoẻ mạnh.”

Có lẽ vì khi còn nhỏ luôn bị khinh thường, Trạm Hiểu Lan luôn cho rằng bản thân mình yếu kém hơn người ta, vô cùng để ý tới ánh mắt của người khác. Nghe thấy Triệu Hướng Vãn nói cô ấy có thể sống sót như bây giờ là nhờ sự cố gắng của rất nhiều người, sự áy náy lập tức lấp đầy trong lòng Trạm Hiểu Lan.

“Vậy, cảm ơn mọi người. Thật sự xin lỗi, bởi vì chuyện của tôi mà khiến nhiều người mệt mỏi như vậy. Tôi… tôi sẽ nghe lời cô, sống thật khoẻ mạnh.”

Mắt Giả Tuấn Nam rưng rưng, nắm chặt bàn tay phải đang đặt ngoài chăn của Trạm Hiểu Lan, nói năng không mạch lạc: “Tốt quá rồi, Hiểu Lan, em vẫn còn sống, đúng là quá tốt. Chờ anh tốt nghiệp rồi chúng ta sẽ lập tức kết hôn nhé, anh sẽ đến công ty xin cấp một căn nhà, chắc chắn sẽ được. Từ nhỏ đến lớn không ai yêu thương anh cả, chỉ có một mình em đối xử tốt với anh thôi, anh không thể sống thiếu em được.”

Lần này, Trạm Hiểu Lan cũng không còn từ chối tiếp xúc thân mật với anh ta nữa rồi, có lẽ việc bị Hùng Thành Phong giam cầm đã phá vỡ phòng tuyến trong lòng cô ấy, hoặc có lẽ do cảm thấy cần thiết, cũng có thể bởi vì lúc nằm trong bệnh viện, có người liên tục đụng chạm vào cơ thể cô ấy, tóm lại, chứng sợ hãi tiếp xúc cơ thể của Trạm Hiểu Lan đã hết mà không cần chữa.

Ánh mắt Triệu Hướng Vãn dừng lại ở hai bàn tay đang quấn quýt nhau của họ, từ chân mày đến khoé mắt cô ấy đều đong đầy ý cười.

Thay thế những ký ức cũ nhục nhã bằng những ký ức mới tốt đẹp hơn, tình yêu và sự đồng hành của Giả Tuấn Nam chính là liều thuốc bổ chữa lành vết thương trong lòng Trạm Hiểu Lan.

Trên đường trở về, Quý Chiêu giơ một ngón tay ra nhẹ nhàng chạm vào mu bàn tay Triệu Hướng Vãn.

Ánh mặt trời tháng năm vừa phải khiến người ta cảm thấy ấm áp.

Ngón tay Quý Chiêu lạnh như băng, có cảm giác như một viên ngọc.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/thap-nien-90-nu-than-tham-doc-tam/chuong-313-em-da-rat-vui-ve-khi-thay-anh-ta-nam-tay-co-ay.html.]

Cảm giác tê dại truyền tới từ mu bàn tay, Triệu Hướng Vãn ngước mắt nhìn anh một cái.

Lời nói của Quý Chiêu truyền tới trong đầu cô…

[Em đã rất vui vẻ khi thấy anh ta nắm tay cô ấy.]

Triệu Hướng Vãn mỉm cười.

Quý Chiêu rất nhạy bén với cảm nhận của cô.

Nhìn thấy Giả Tuấn Nam nắm tay Trạm Hiểu Lan, một đôi yêu nhau trải qua bao khó khăn, trắc trở cuối cùng mới có thể đơm hoa kết quả, Triệu Hướng Vãn cảm nhận được một tình yêu tốt đẹp như vậy ở khoảng cách gần như thế, khoé miệng cũng không nhịn được cong lên, đúng là tâm trạng vui vẻ.

Nhìn thấy nụ cười của Triệu Hướng Vãn, Quý Chiêu như được khích lệ, lại giơ thêm một ngón tay nữa, nhẹ nhàng đặt lên mu bàn tay cô.

Động tác của Quý Chiêu hệt như một đứa trẻ, vừa đơn thuần vừa vui vẻ.

Lớp băng tuyết trong lòng anh tan rã, chú chim sơn ca vui mừng hót lên, nụ hoa dại nho nhỏ nở rộ trên bãi cỏ.

Hình ảnh vô cùng tốt đẹp, Triệu Hướng Vãn cũng không cảm thấy bị xúc phạm, cũng không cảm thấy trong lòng khó chịu, dung túng cho Quý Chiêu tiếp tục tăng thêm một ngón tay, rồi lại một ngón nữa…

Cho đến khi các ngón tay thon dài bao trùm lên mu bàn tay Triệu Hướng Vãn, cảm giác ấm áp truyền tới, Triệu Hướng Vãn thu tay lại, mắt chạm mắt với Quý Chiêu.

Khóe miệng Quý Chiêu cong lên, đôi môi đầy đặn lấp lánh như ngọc, trong mắt anh hiện lên vẻ vui mừng và khát vọng.

Triệu Hướng Vãn quay đầu lại: “Được rồi, đi thôi.”

Quý Chiêu cùng cô sánh vai đi về phía trước, cũng không có gì khác với lúc bình thường, thế nhưng khoảng cách giữa hai vai đã gần hơn ngày thường một chút.

Ánh mặt trời đầu hè chiếu lên vai hai người, phác hoạ nên một đường nét chỉ thuộc về hai người họ.

Giữa hai người họ tỏa ra một cảm giác thân thiết mà người ngoài khó có thể xâm nhập vào được.

Loading...