Nghe câu "đều là một nhà", sắc mặt Hùng Thành Phong biến dạng, cố nén cơn tức giận, với Trạm Hiểu Lan: "Hiểu Lan, là sai, xin em tha thứ cho . Anh chỉ cầu xin em, hãy đưa con trai của về. Nếu em nuôi, sẽ nuôi."
Trạm Hiểu Lan ngẩn một lúc: "Con trai gì cơ?"
Hùng Thanh Phong thấy nét mặt của cô , cảm giác lạnh lẽo từ lưng lan tỏa khắp cơ thể, đôi mắt mở to, giọng trở nên thô bạo: "Cô phá thai mà sinh đứa trẻ , đúng ? Cô gửi nó cho khác, ? cảnh sát , cô của cô còn giữ ảnh của đứa trẻ."
Dưới ánh sáng của đèn xe, gương mặt xanh xao của Hiểu Lan đầy vẻ chế giễu: "Có con trai đến phát điên ? Khi đó, đưa hai trăm tệ để phá thai, quên ?"
Hùng Thanh Phong cảm thấy sự lạnh lẽo từ từ lan tỏa trong cơ thể, răng bắt đầu đánh lập cập, tiếng "kít kít" trong miệng cho đầu óc choáng váng. Hắn cố gắng kiểm soát sự sợ hãi, đầu Triệu Hướng Vãn đang ở xa.
Triệu Hướng Vãn mỉm mà gì.
Hùng Thành Phong khó khăn lắm mới tìm giọng của : "Không , là các cảnh sát , cô thể lừa . Cô xem, đây chính là đứa trẻ mà cô gửi cho khác ?" Hắn giành tấm ảnh từ tay , giơ cao lên, đưa cho Trạm Hiểu Lan.
Áo khoác của Hoàng Kiên tuột xuống, chiếc còng tay ánh lên một ánh sáng lạnh lẽo.
Trạm Hiểu Lan thấy còng tay thì bật . Cô nhốt một tuần, tâm trạng tuyệt vọng, tuyệt thực để chống cự, đói đến mức đầu óc hoa mắt, nụ chút điên cuồng.
"Ha ha ha... Hùng Thành Phong, lấy tấm ảnh ? Giờ nuôi con trai ? Muộn ! Ai bảo với là sinh đứa trẻ ? Anh mà tìm đó ."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/thap-nien-90-nu-than-tham-doc-tam/chuong-305-ai-bao-voi-anh-la-toi-sinh-dua-tre-ra.html.]
Việc con trai trở thành chấp niệm của Hùng Thành Phong, nhưng lời vô tình của Trạm Hiểu Lan đả kích . Hùng Thành Phong dám đối chất với Triệu Hướng Vãn, chỉ thể cầu xin Trạm Hiểu Lan: "Chúng từng yêu , cũng những lúc vui vẻ, đúng ? Anh chỉ vì quá yêu em, nên mới đưa em đến đây. Em trả con trai cho , sẽ đưa cho em tiền, nhiều tiền lắm, ? Anh đầu thú với cảnh sát, dẫn họ đến tìm em, em hãy xem nỗ lực thế nào mà trả con trai cho .”
Trạm Hiểu Lan động lòng, sự hỗ trợ của nữ cảnh sát cô khom . Cô yếu ớt, quá nhiều nên thở : "! Không! Sinh!"
Thấy thể dùng cách nhẹ nhàng, ánh mắt Hùng Thành Phong đầy sự tức giận, nghiến răng : "Trạm Hiểu Lan, đừng rượu mời uống, thích uống rượu phát! Nếu cô giao con trai , mối thù giữa chúng sẽ xóa bỏ. Nếu cô giao con thì chờ tù , sẽ g.i.ế.c cả gia đình cô! Nhà cô của cô, bạn trai sinh viên của cô, ông đây sớm điều tra kỹ, ai cũng thoát !”
Hoàng Kiên đến nhặt áo khoác của , phủi phủi bụi, ánh mắt như tia chớp: "Hùng Thành Phong, đe dọa khác, tội nặng thêm một bậc!"
Hùng Thành Phong cầm chặt tấm ảnh trong tay, như thể đó là cứu cánh duy nhất của .
“Đây là con trai , đây là con trai !”
Giọng dần trở nên nghẹn ngào: “Đây chính là con trai của , các trả con trai của cho ! Ai đưa bức ảnh cho ? Ai đưa bức ảnh cho ?”
Hùng Thành Phong tìm kiếm ánh mắt trong đám đông.
Hoàng Kiên vô thức chắn mặt Triệu Hướng Vãn. Triệu Hướng Vãn dối để lừa Hùng Thành Phong khai nơi ẩn náu của Trần Hiểu Lan, nếu Hùng Thành Phong mang thù thì thể sẽ gây bất lợi cho cô.
“! Chính là cô, nữ cảnh sát đó! Cô đây, cô cho , đây chính là con trai của , cô , sẽ đổi bí mật với bí mật của , khai nơi giam giữ Trạm Hiểu Lan, cô tìm con trai của đây!”
Vóc Triệu Hướng Vãn cao ráo, Hoàng Kiên thể chắn hết cô, nên Hùng Thành Phong chỉ cần liếc mắt nhận cô ngay lập tức.
Hoàng Kiên lo lắng đầu Triệu Hướng Vãn, nhưng phát hiện cô vẫn bình tĩnh chút hoang mang.