Chu Phi Bằng ha ha: “Nếu khó, cần gì dùng tới tổ trọng án một chúng chứ.”
Tổ trọng án chính thức bắt đầu điều tra vụ án đầu độc trong khuôn viên trường.
Người đầu tiên Triệu Hướng Vãn tìm đến chính là trong cuộc, Tần Nguyệt Ảnh.
Trường trung học 3 Thành Nam xây dựng thêm mấy khu ký túc xá mới trong hai năm qua, cũng vui vẻ dọn sang nhà mới, nhưng nhà của Tần Nguyệt Ảnh vẫn ở ký túc xá cũ xây dựng đầu tiên từ những năm 60.
Chân tường lốm đốm hết cả, mấy dây thường xuân mọc lên sát theo chân tường, che kín bộ vách tường của một tòa nhà sáu tầng, chỉ để lộ khung cửa sổ bằng gỗ tróc sơn.
Tầng một dùng sân, trong sân trồng một vài cây cải xanh, sân lát gạch đỏ, cỏ dại mọc đầu trong các khe hở.
Đứng cửa hàng rào bằng sắt, Cao Nghiễm Mạnh lớn tiếng : “Thầy Tần, thầy Tần, ở nhà ?”
Cửa nhà mở , một đàn ông đầu tóc bạc trắng xuất hiện, lưng ông khom xuống, thấy Cao Nghiễm Cường, vui vẻ đáp : “Này, là sĩ quan Cao , tới đây, tới đây.”
Tiếng “cót két” vang lên, cánh cửa sắt mở , Triệu Hướng Vãn thấy rõ mặt mũi đàn ông, vì trong lòng cảm thấy chua xót.
Ba của Tần Nguyệt Ảnh, Tần Nghĩa Trung, tóc bạc trắng kéo dài từ thái dương tới đỉnh đầu, trắng ngần tựa như tuyết, lấy một sợi tóc đen nào. Một đôi mắt khôn ngoan, hiền lành, khoé mắt ngang dọc, khi mỉm ánh mắt híp , đường vân càng sâu hơn.
Ông cũng chỉ mới năm mươi lăm tuổi, nhưng trông như thể hơn sáu mươi.
Cao Nghiễm Cường dẫn theo Triệu Hướng Vãn, Hà Minh Ngọc và Lưu Lương Câu qua sân nhỏ, từ chỗ sân thượng phòng ngủ.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/thap-nien-90-nu-than-tham-doc-tam/chuong-245-khong-biet-vi-sao-trong-long-lai-cam-thay-chua-xot.html.]
Ánh sáng ở tầng một lắm, trong khí một mùi chua chua kỳ lạ, khi nhà, Triệu Hướng Vãn híp mắt một cái, một hồi thích ứng với ánh sáng mới bắt đầu xem xét đồ đạc trong nhà.
Căn ký túc xá trường học cũ kỹ, bởi vì lầu mở thông với sân, cho nên cánh cửa giữa giữa phòng khách với cầu thang cũng che . Phòng sân thượng đổi thành phòng khách, chiếc ghế sô pha bằng gỗ cũ kỹ, chiếc bàn uống bằng gỗ nhỏ, tủ đựng ti vi là một chiếc ti vi cũ hiệu Panda, đó đang phát một bộ phim hoạt hình.
Tám năm trôi qua, cảnh còn mất, cả nhà Tần Nguyệt Ảnh dường như mắc kẹt trong thời gian ở hôm qua.
Trên ghế pha là một phụ nữ tròn trịa, mặc quần áo ngủ, mái tóc cắt ngắn ngủn, đầu gối đang đắp một chiếc chăn nhung, tập trung xem ti vi, cho dù khách tới cũng hề cắt ngang.
Người phụ nữ , chính là Tần Nguyệt Ảnh?
Hình ảnh trong hồ sơ vụ án, vóc của Tần Nguyệt Ảnh mảnh dẻ, chiếc cổ thiên nga thon thả, gương mặt trái xoan xinh , một đôi mắt to linh hoạt, xinh tựa như những ngôi các poster phim.
Thế nhưng… bây giờ, cô huỷ hoại.
Ghế sô pha Tần Nguyệt Ảnh độc chiếm. Tần Nghĩa Trung lấy một chiếc ghế cũ ở phòng bên cạnh cho xuống, đó bưng rót nước mời khách, sợ sẽ cản trở bọn họ.
Dường như chân và đầu gối của ông đều cong , hành động linh hoạt cho lắm, Cao Nghiễm Mạnh quan tâm hỏi: “Thầy Tần, bệnh viêm khớp của còn khoẻ ? Thầy dùng cao dán ? Lầu một ẩm ướt quá, bên phía trường học cũng phân cho nhà một căn mới , cũng cân nhắc dọn sang .”
Tần Nghĩ Trung lắc đầu: “Không dọn , lớn tuổi leo cầu thang nổi, hơn nữa với dáng vẻ của Tần Nguyệt Ảnh cũng thể đổi chỗ .”
Triệu Hướng Vãn theo ánh mắt của Cao Nghiễm Mạnh, về phía hai chân đang đắp chăn của Tần Nguyệt Ảnh. Nhìn từ độ lồi lõm, hai chân của cô gầy như hai cây que. Bởi vì trúng độc nên các cơ bắp đều teo , khiến nửa của cô tê liệt.
Hà Minh Ngọc cũng chú ý đến, mặt sang chỗ khác đành lòng tiếp.
Vụ án là nút thắt trong lòng Cao Nghiễm Cường, trong quá trình điều tra vụ án, ông trở thành bạn với Tần Nghĩa Trung, cách một thời gian sẽ đến thăm hỏi một . Lần đưa ba Triệu Hướng Vãn đến đây cũng xem như quen nẻo quen cửa.