Thế nhưng trong quá trình tra khảo Phùng Lị Lị, Cao Nghiễm Cường cảm thấy vô cùng khó khăn.
Lúc đầu tưởng rằng chỉ là một cô gái không rành sự đời, vậy nên nghĩ sẽ doạ một chút, dụ dỗ một hồi là có thể khiến cô ta nói ra sự thật. Không ngờ, tính cách của Phùng Lị Lị lại bình tĩnh lạ thường, trả lời các câu hỏi vô cùng tỉnh táo, đàng hoàng, nhưng câu nào cũng đều là chối bỏ trách nhiệm.
“Đúng rồi, hôm đó tôi là người thứ hai thức dậy, nhưng tôi vẫn luôn dậy rất sớm. Kem thoa mặt của tôi để trong ngăn kéo, vậy nên tôi mở ngăn kéo ra không phải bình thường lắm sao?”
“Chú cảnh sát, giúp đỡ người khác cũng là sai sao ạ? Ở cùng một phòng ký túc xá, mặc dù tôi không ưa Tần Nguyệt Ảnh, nhưng thấy nước trong bình của cô ta hết rồi, vậy nên tiện thể rót nước giúp thôi, chuyện này cũng không được sao ạ?”
“Ôi, bạn trai tôi, Tống Chí Thanh là người cùng thôn với tôi, anh ấy rất cố gắng học hành, chúng tôi đều xin học bổng của đại học nước M, tương lai một người sẽ làm kiến trúc sư, một người sẽ là kỹ sư, tại sao phải làm chuyện phạm pháp để huỷ hoại tương lai của mình chứ? Hơn nữa, nếu như việc có thể lấy được muối Thallium là trở thành nghi phạm, vậy không phải những sinh viên học tại Cao Đẳng Kỹ Thuật Hoá Học ở bên cạnh đều có thể đầu độc đúng không? Có khi nào là nam sinh nào đó theo đuổi Tần Nguyệt Ảnh, bị cô ta từ chối nên tức giận g.i.ế.c người không?”
Bởi vì những năm 80, kỹ thuật kiểm tra trong y tế vẫn còn lạc hậu, từ khi Tần Nguyệt Ảnh hôn mê được đưa đến bệnh viện kiểm tra biết được bị đầu độc, sau đó báo cảnh sát cũng mất khoảng năm ngày, đủ để tội phạm huỷ tất cả chứng cứ.
Cho dù tất cả chứng cứ đều liên tiếp hướng về Phùng Lị Lị, nhưng bởi vì chưa có đủ bằng chứng, vậy nên cuối cùng cảnh sát chỉ có thể thả cô ta đi.
Hà Minh Ngọc gật đầu một cái: “Trừ khi tìm thấy ly nước kia, sau đó lại tìm thấy dấu vân tay trên ly nước, lúc này mới xem như chắc chắn được.”
Chu Phi Bằng lại bổ sung một câu: “Cho dù có vân tay cũng chỉ có thể nói lên được Phùng Lị Lị đã từng tiếp xúc với cái ly đó thôi. Chỉ cần cô ta không chịu thừa nhận, thế thì vẫn không thể bắt được cô ta.”
“Muối Thallium không màu không vị, tan trong nước tốt, nhưng nói thế nào thì trước khi đầu độc cũng được đựng trong lọ chứ? Đã kiểm tra ngăn kéo tủ của Phùng Lị Lị chưa? Có túi giấy đựng muối Thallium hay một cái hộp nào khác không?”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/thap-nien-90-nu-than-tham-doc-tam/chuong-243-chac-chan-co-ay-co-the-bat-duoc-cai-duoi-cao-cua-phung-li-li.html.]
Cao Nghiễm Cường lắc đầu một cái: “Bây giờ mọi người nghĩ tới thì khi đó chúng tôi cũng đã nghĩ tới.”
Chu Phi Bằng tức giận nói: “Nếu như khi ấy có Triệu Hướng Vãn tham gia điều tra thì tốt rồi, để cô ấy thẩm vấn Phùng Lị Lị, chắc chắn cô ấy có thể bắt được cái đuôi cáo của Phùng Lị Lị.”
Hứa Tung Lĩnh nhắc nhở một câu: “Trong lúc không có chứng cứ xác thực, cảnh sát không thể tự ý chắc chắn Phùng Lị Lị là hung thủ được. Chúng ta là cảnh sát hình sự, không được phép có thành kiến như vậy.”
Chu Phi Bằng không phục hừ một tiếng, trong lòng thầm nói: Rõ ràng là do Phùng Lị Lị làm, nếu không cô ta thì là ai? Ghen tị vì người ta xinh đẹp, gia thế tốt lại tìm được một người bạn trai có tiền. Kiểu người dựa vào sức mình cố gắng thi vào đại học, chắc chắn là không ưa người chỉ biết dựa vào ba mẹ, dựa vào bạn trai như Tần Nguyệt Ảnh mà ít đi mấy chục năm phấn đấu.
Triệu Hướng Vãn hỏi: “Có khi nào câu nói cuối cùng của Phùng Lị Lị cũng có lý không? Bên phía Cao Đẳng Kỹ Thuật Hoá Học có nam sinh nào theo đuổi hoặc thầm mến Tần Nguyệt Ảnh không?”
Cao Nghiễm Cường: “Cũng có, Tần Nguyệt Ảnh xinh đẹp như thế, còn là một trong mười giọng ca của trường, danh tiếng không nhỏ. Có không ít nam sinh từ Cao Đẳng Kỹ Thuật Hóa Học ngưỡng mộ cô ấy, Nhưng chúng tôi đã điều tra qua, hôm xảy ra chuyện họ đều không rời khỏi trường.”
Manh mối tới đây lại bị đứt gãy.
Triệu Hướng Vãn hỏi lại: “Có khi nào là thuê hung thủ g.i.ế.c người không?”
Rõ ràng Cao Nghiễm Cường cảm thấy hơi sửng sốt.
Đầu đọc trong khuôn viên trường phần lớn là mâu thuẫn giữa bạn học với nhau, từ ghen tị, căm tức và các yếu tố tâm lý khác, sao bây giờ lại đến mức thuê hung thủ g.i.ế.c người rồi thế?
Nói thế nào thì Chu Phi Bằng cũng xuất thân trường lớp đàng hoàng, vừa nghe đã hiểu, hai mắt sáng rực lên: “Nếu như đi thuê hung thủ g.i.ế.c người, thế thì tất cả chứng cứ ngoại phạm đều không tồn tại, cần phải điều tra từ động cơ trước.”