Suốt một khoảng thời gian, Từ Tuấn Tài vô cùng quan tâm đến Từ Thanh Khê, từ cái ăn, cái mặc đến đồ dùng đều là thứ tốt nhất. Người mẹ kế Chu Kinh Dung cũng không ngừng dỗ dành cậu ấy, để Từ Thanh Khê có thể thích ứng với căn nhà mới này.
Thế nhưng, Từ Tuấn Tài là một người độc tài từ tận xương tuỷ, cùng với ham muốn độc chiếm không thể kiểm soát của Chu Kinh Dung, khiến một người nhạy cảm như Từ Thanh Khê cảm thấy không ổn. Sau khi lên đại học, anh ấy rất ít khi về nhà, ngay cả trong các kỳ nghỉ đông và nghỉ hè, anh ấy đều ở lại công trường thực tập.
Gương mặt Triệu Hướng Vãn lướt qua trước mắt Từ Thanh Khê.
Khuôn mặt trái táo nhỏ nhắn, đồng tử nhàn nhạt nhưng lại mang theo vẻ kiên cường mà người khác không có.
Sau khi tìm thấy cô, Từ Thanh Khê đột nhiên có sức sống hơn, nếu như bản thân anh ấy là một chiếc thuyền cô độc đang lênh đênh trên biển, vậy thì Triệu Hướng Vãn chính là ngọn đèn sáng xuyên qua lớp sương mù dày đặc.
Sau lần gặp nhau ở khách sạn Tứ Quý ngày đó, Từ Thanh Khê đã đi tìm Triệu Hướng Vãn hai lần, mặc dù thời gian trò chuyện của hai người không dài lắm, nhưng lại giúp anh ấy tìm được phương hướng tương lai cũng như động lực tiến về trước.
Triệu Hướng Vãn nói: “Lấy ơn báo oán, làm sao báo đáp được ân tình?”
Triệu Hướng Vãn lại nói: “Cậu đã trưởng thành, chẳng lẽ không thể tự lập được sao?”
Triệu Hướng Vãn còn nói: “Công lý là thứ nếu nó không đến, vậy thì cậu cũng không thể cưỡng cầu được, cậu hiểu không?”
Từng lời nói đều vô cùng quý giá, đi thẳng vào tận đáy lòng Từ Thanh Khê.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/thap-nien-90-nu-than-tham-doc-tam/chuong-237-khong-tu-bat-ky-thu-doan-nao-lai-dat-duoc-moi-dieu-nhu-y.html.]
Nhớ lại chuyện cũ, đêm nào mẹ anh ấy cũng khóc, trầm cảm lâu ngày dẫn tới bệnh ung thư, bất lực nằm trên giường bệnh… hiện rõ trước mắt Từ Thanh Khê. Có công bằng không khi một người mẹ hiền lành, cần cù và bao dung lại qua đời khi còn quá trẻ, nhưng người ba ích kỷ, độc tài, vì để đạt được mục đích mà không từ bất kỳ thủ đoạn nào lại đạt được mọi điều như ý?
Vô liêm sỉ, nếu như tha thứ cho ông ta dễ dàng như thế thì liệu người đó còn muốn trở thành một người tử tế nữa không?
Sau một hồi vật lộn, Từ Thanh Khê cảm giác gông xiềng đang quấn quanh người anh ấy đang được tháo gỡ từng chút từng chút một, anh ấy nhẹ nhàng đặt điện thoại xuống, nói với chú quản lý ký túc xá: “Nếu như lát nữa ba cháu lại gọi tới, nhờ chú nói với ông ấy ký túc xá đã tắt đèn rồi, có chuyện gì ngày mai hẵng nói nhé ạ.”
Nói xong, Từ Thanh Khê xoay người đi lên lầu, kéo người bạn cùng phòng đang nằm trên giường dậy: “Cố Tinh, không phải cậu rủ tôi đến thành phố Thâm Quyến làm việc sao? Tôi đồng ý.”
Cố Tinh ngồi bật dậy, vẻ mặt vô cùng hưng phấn: “Thật á? Không phải cậu nói ba cậu không cho cậu rời khỏi thành phố Tinh sao? Sao cậu đột nhiên thay đổi quyết định thế?”
Từ Thanh Khê: “Đàn ông có tham vọng ở khắp mọi nơi mà.”
Cố Tinh vỗ đùi: “Cậu nghĩ thông suốt như vậy thì quá tốt rồi! Tôi đã nói với cậu từ lâu rồi, mấy người điều hành công ty xây dựng của gia đình như chúng ta, phải vào phương Nam trải nghiệm trước. Ba tôi cũng thường nói, gây dựng sự nghiệp đã khó, duy trì sự nghiệp đó còn khó khăn hơn, tôi và em trai tôi một người học kết cấu, một người học kiến trúc. Trong tương lai, cả hai anh em tôi đều phải ra ngoài làm việc năm năm mới trở về.”
Từ Thanh Khê gật đầu một cái.
Cố Tinh là người thành phố Châu, tính cách nhiệt tình, sáng sủa, có quan hệ không tệ với một Từ Thanh Khê sống nội tâm, trầm ổn, thành tích học tập xuất sắc. Tốt nghiệp năm tư đại học, cậu ấy đã rủ Từ Thanh Khê đến thành phố Thâm Quyến tìm việc làm cùng mình.
Ban đầu, Từ Thanh Khê vốn còn đang do dự, bởi vì Từ Tuấn Tài muốn anh ấy đến công ty phụ giúp ông ta sau khi tốt nghiệp. Chu Kinh Dung vận động bên ngoài quá khó khăn, chẳng bằng mau chóng kết hôn sinh con, thừa kế gia sản, Triệu Thần Dương lại càng dịu dàng yếu đuối, không nỡ để anh ấy đi. Nhưng bây giờ, bởi vì sự xuất hiện của Triệu Hướng Vãn, anh ấy quyết định sẽ làm theo trái tim mình, một mình gây dựng sự nghiệp.
Lúc ly hôn, mẹ Từ Thanh Khê không xin Từ Tuấn Tài lấy một xu, dựa vào khả năng của mình để nuôi anh ấy lớn khôn thành người. Chẳng lẽ anh ấy đường đường là con trai của Mai Tâm Tuệ, hai mươi hai tuổi, sắp tốt nghiệp đại học, lại không thể dũng cảm một lần sao?