Thập Niên 90: Nữ Thần Thám Đọc Tâm - Chương 185: Bé Dao Có Tương Lai Thật Đấy, Sắp Được Ra Nước Ngoài Rồi

Cập nhật lúc: 2025-07-02 02:57:21
Lượt xem: 387

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/AA6sdG3Unh

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Triệu Thanh Vân ỷ phận của , vẫn luôn ở xa xa. Nhìn thấy thời gian từng phút từng phút trôi qua, nụ mặt Triệu Thần Dương càng lúc càng trở nên nịnh nọt, lấy lòng, mí mắt ngừng nhướng lên, lớn tiếng : “Đã xong ? Đi thôi!”

Triệu Thần Dương vội vàng ngẩng đầu, miễn cường nặn vẻ mặt vui vẻ: “Cha, chúng con sắp xong , sắp xong .”

thấp giọng, bảo đảm với Triệu Hướng Vãn: “Chị cứ yên tâm, sẽ bậy, cầu xin chị, cầu xin chị đấy...”

Triệu Hướng Vãn gật đầu một cái.

Triệu Thần Dương như trút gánh nặng, thở dài một : “Vậy, nhé?”

Triệu Hướng Vãn phất phất tay, Triệu Thần Dương giơ tay lau mồ hôi trán, đó chạy .

Bên , mấy thôn dân tản , bây giờ tụ một chỗ, vây quanh Triệu Trường Canh, hỏi: “Bé Dao ? Có về ăn tết ? Trong thư cái gì?”

Tên đầy đủ của bé Dao là Triệu Thanh Dao, là con gái út của Triệu Trường Canh, tính cách hoạt bát, sáng sủa. Năm nay mười tám tuổi, khi nghiệp cấp hai thì theo mấy cô gái cùng thôn đến miền nam việc. Năm nay, thấy sắp hết năm mà cô vẫn về, trong lòng Triệu Trường Hưng nóng nảy, ngày ngày ở cửa thôn chờ phát thư.

Triệu Trường Hưng là trưởng thôn, cũng là em chú bác với Triệu Trường Canh, hai cùng ông bà nội, từ nhỏ lớn lên cùng , tình cảm . Nghe thấy cháu gái cuối cùng cũng gửi thư về nhà, trong lòng cũng thấy nhẹ nhõm, mỉm tới, vỗ lên bả vai Triệu Trường Canh, : “Bình an là , bình an là .”

Mấy thôn dân bên cạnh cũng đều góp vui, hỏi lung tung .

“Lúc lão Tam nhà trở về thôn bé Dao việc trong xưởng quá cực khổ, giới thiệu cho công việc , mau xem là công việc gì thế?”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/thap-nien-90-nu-than-tham-doc-tam/chuong-185-be-dao-co-tuong-lai-that-day-sap-duoc-ra-nuoc-ngoai-roi.html.]

“Trong những ngoài tháng 9, cũng chỉ bé Dao là trình độ học vấn cao nhất, nghiệp trung học cơ sở, chắc chắn cô bé sẽ tìm một công việc .”

“Chắc chắn kiếm ít tiền , chừng còn thể đến thành phố lớn việc, ngắm thế giới xung quanh.”

Triệu Trường Canh xé mở phong thư, rút một lá thư, đưa cho Triệu Trường Hưng: “Trường Hưng, giúp em . Đọc thử xem bé Dao cái gì, khi nào con bé mới về?”

Triệu Trường Hưng nhận lấy bức thư, xong nhanh như gió.

“Bé Dao , con bé tới thành phố Di An ở tỉnh Liêu chăm con cho gia đình một giáo sư đại học. Vợ chồng vị giáo sư đó thấy con bé hiểu chuyện, chăm chỉ nên vô cùng thích con bé. Bọn họ sắp nước ngoài, đưa bé Dao cùng, hai năm nữa mới về.”

Nghe Triệu Trường hưng thế, các thôn dân cảm thấy kích động thôi, mắt của nào nấy đều sáng lên.

“Ôi, bé Dao tương lai thật đấy, sắp nước ngoài .”

“Tổ tiên phù hộ, con bé đấy? Có đến mấy nước đế quốc chủ nghĩa gì đó phim ảnh ?”

“Làm v.ú em cho con của giáo sư đại học, cũng là ăn học, chắc chắn sẽ tiền!”

đó, đúng đó, chờ hai năm nữa lúc bé Dao trở về, chắc chắn sẽ mang theo một bao lớn đồ nước ngoài về báo hiếu ba .”

Tiếng khen ngợi vang lên dứt, nhưng Triệu Trường Hưng tương đối lý trí, nhắc nhở một câu: “Anh thấy … kỳ lạ đấy, bé Dao chỉ đến thành phố Di An v.ú em cho gia đình một giáo sư, nhưng cụ thể trường nào, tên họ của vị giáo sư đó cũng ghi. Có là thật ? Hay là lừa?”

Triệu Trường Canh thấy thế, cảm thấy vui: “Trường Hưng, bé Dao nhà chúng thông minh, thể khác lừa chứ? Con bé theo gia đình giáo sư nước ngoài để ngắm thế giới, thôn của chúng mấy ai thể khỏi nước chứ? Mấy ai may mắn như thế?”

Loading...