Thông báo
🔥[SỰ KIỆN ĐẶC BIỆT] CHÀO HÈ – NHÂN ĐÔI GIẢI THƯỞNG ĐUA TOP 🔥 Xem chi tiết

Thập Niên 90: Nữ Thần Thám Đọc Tâm - Chương 179: Không Có Thất Vọng Cũng Sẽ Không Có Oán Hận

Cập nhật lúc: 2025-07-02 02:57:06
Lượt xem: 1

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/2VfvXerZvn

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Cha mẹ ruột không thể đem lại công lý cho Triệu Hướng Vãn, nhưng hôm nay, trước ngôi nhà cũ của Triệu Gia Câu, lại là những người không cùng huyết thống với cô đã mang lại công lý đó.

Triệu Thần Dương nhìn nụ cười của Triệu Hướng Vãn, đẹp đến mức phát sáng, cảm thấy vô cùng nhức mắt, cắn răng thử thăm dò: “Chuyện đó, tôi trả chị hai trăm, được không?”

[Mười tuổi rời nhà họ Triệu, đầu tiên đến nhà họ Từ làm con gái hai năm. Sau khi Từ Thanh Khê trở về, tôi mới trở về bên cạnh ba mẹ mình. Mặc dù bọn họ chịu mua quần áo, mua đồ ăn cho tôi, thế nhưng cũng chẳng cho tôi bao nhiêu tiền. Bây giờ ba nói muốn đưa tôi trở về quê, vì để phòng hờ nên tôi mang theo hai ngàn. Cho chị hai trăm, chị cũng nên thấy hài lòng đi!]

Triệu Hướng Vãn nhìn Triệu Thần Dương một cái: “Hai ngàn.”

“Chị!”

Triệu Thần Dương chợt ngẩng đầu lên, không dám tin nhìn Triệu Hướng Vãn.

[Xấu xa, sao chị ta lại biết mình mang đúng hai ngàn chứ? Chị chỉ nói một câu mà muốn lấy hết toàn bộ tài sản của tôi sao?]

Triệu Thanh Vân là một người coi trọng thể diện, cảm thấy xấu hổ khi nói chuyện tiền bạc ở nơi công cộng, thấp giọng nói: “Cho con bé đi!”

Triệu Thần Dương không dám cãi lời Triệu Thanh Vân, cắn răng lấy chiếc phong thư màu nâu từ trong túi xách ra, tay run run đưa cho Triệu Hướng Vãn: “Hai ngàn, cho chị!”

Hai ngàn tệ mà cô ta dành dụm bấy lâu nay đã đổi chủ trong nháy mắt, lòng Triệu Thần Dương đang rỉ máu, thầm mắng trong lòng, nhưng cũng không dám nói ra một chữ.

Triệu Hướng Vãn nhận lấy tiền, ngước mắt nhìn về phía Triệu Thanh Vân.

Đôi mắt trong suốt tựa như nước, phản chiếu sự xấu xí trong lòng mỗi người, Triệu Thanh Vân bị cô nhìn tới mức cúi đầu, không nói nên lời.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/thap-nien-90-nu-than-tham-doc-tam/chuong-179-khong-co-that-vong-cung-se-khong-co-oan-han.html.]

Triệu Đại Thuý đi tới trước mặt Triệu Thanh Vân, thái độ vô cùng khách sáo, nhưng trong lời nói lộ ra vẻ bất mãn: “Anh là lãnh đạo của tỉnh uỷ, tôi chỉ là một người phụ nữ ở nông thôn. Theo lý thuyết, tôi không có tư cách đứng trước mặt anh mà nói chuyện, thế nhưng tôi vẫn muốn thay Triệu Hướng Vãn hỏi anh một câu: Tại sao năm đó các người lại vứt bỏ Triệu Hướng Vãn?”

Tại sao lại đưa Triệu Hướng Vãn vẫn chưa đầy tháng cho người khác? Đây là nỗi đau sâu sắc nhất trong lòng Triệu Thanh Vân.

Bởi vì ông là con nhà nông thôn, bởi vì bản thân không có chỗ dựa, cho dù ông và Nguỵ Mỹ Hoa đã có con với nhau nhưng ba mẹ bà ta vẫn chê, ép ông ấy phải mang con đi, không cho phép họ ở cùng nhau.

Sắc mặt Triệu Thanh Vân trắng bệch, hai tay rủ xuống bên người siết chặt lại, nghiêm mặt không nói gì.

Làm lãnh đạo đã lâu, lúc Triệu Thanh Vân không nói một lời nào vẫn có uy lực riêng, Triệu Đại Thuý có chút sợ hãi, theo bản năng quay đầu nhìn về phía Triệu Hướng Vãn.

Triệu Hướng Vãn bước lên phía trước, đứng trước mặt Triệu Thanh Vân.

Triệu Thanh Vân nhìn cô con gái có vóc dáng giống mình, mặt mũi cũng có phần tương tự mình. Vóc dáng gầy nhỏ, mái tóc hơi vàng, dấu vết sương gió nói cho ông biết ngày nhỏ Triệu Hướng Vãn ăn ít, trải qua không ít chuyện khổ.

Tuổi thơ trải qua giống nhau khiến Triệu Thanh Vân cảm thấy đau lòng, hốc mắt hơi nóng lên, ông lấy ra một tấm thẻ ngân hàng từ trong n.g.ự.c áo, đưa cho Triệu Hướng Vãn: “Trong đây có mười ngàn tệ, mật mã là sáu số 8, xem như cha trả lại mười tám năm đã nợ con.”

Triệu Hướng Vãn ngước mắt nhìn Triệu Thanh Vân, hai đôi mắt phượng giống hệt nhau. Mấy giây sau, Triệu Hướng Vãn nhận lấy tấm thẻ ngân hàng.

Việc Đinh Lan tự sát đã cho Triệu Hướng Vãn biết được một đạo lý… không nên ôm hy vọng quá lớn đối với những người người cha người mẹ ích kỷ.

Không có hy vọng sẽ không có thất vọng.

Không có thất vọng cũng sẽ không có oán hận.

Ông nói mười ngàn tệ này là tiền đền bù, vậy thì cứ việc nhận thôi. Từ đó về sau không ai nợ ai gì nữa, gặp lại nhau cũng xem như người qua đường.

Loading...