Mắt Triệu Trọng Vũ sáng rực: "Mẹ ơi, em Ba, em có khả năng này sao?"
Triệu Hướng Vãn cau mày.
Triệu Trọng Vũ bật cười ngẩng đầy lên: "Đồng ý, đồng ý. Anh nghe lời em!"
Triệu Hướng Vãn nghiêm mặt: "Nghe nói anh vì đánh bạc nên mới bị sa thải?"
Triệu Trọng Vũ sợ nhất là lúc Triệu Hướng Vãn nghiêm mặt, liền hoảng hốt cười nịnh nọt: "Anh sai rồi, anh sai rồi! Đảm bảo sau này anh sẽ không đánh bạc nữa."
Triệu Hướng Vãn cười lạnh: "Lúc em thực tập ở sở cảnh sát thành phố, đã từng triệt phá vài sòng bạc. Nếu như anh muốn nếm thử vị bị bắt, em có thể sắp xếp một chút."
Thực ra trong lòng Triệu Trọng Vũ cực kỳ hối hận.
Sau khi chứng kiến khả năng đánh đâu thắng đó của Triệu Hướng Vãn, Triệu Trọng Vũ đã hiểu rằng sòng bạc có rất nhiều mánh khóe. Lần này anh ta lại thua bạc và chịu thiệt, hận không thể tự c.h.ặ.t t.a.y mình.
Một lần nữa nghe thấy giọng điệu trách móc quen thuộc của em Ba, Triệu Trọng Vũ có chút xu hướng tự ngược, không tức giận mà còn vui vẻ, cười hí hửng gật đầu: "Yên tâm, yên tâm, anh sẽ không đánh bạc nữa. Nếu anh còn đánh, em để cảnh sát bắt anh đi."
Triệu Đại Thúy ở bên cạnh xem Triệu Hướng Vãn dạy bảo anh trai, vừa buồn cười vừa cảm thấy đau lòng. Nhà khác đều là anh trai bảo vệ em gái, còn Triệu Trọng Vũ không ra gì, suốt ngày để em gái phải lo lắng.
Phạm Thu Hàn xắn tay áo lên, giơ nắm đấm: "Nếu như anh còn dám đánh bạc, có tin em sẽ đánh anh không?!"
Triệu Trọng Vũ rụt cổ lại, lẩm bẩm: "Phụ nữ bây giờ đều mạnh mẽ thế sao?"
Phạm Thu Hàn bật cười, bầu không khí trên bàn cơm lập tức trở nên nhẹ nhàng.
Triệu Trọng Vũ đầu óc nhanh nhạy, anh ta quay sang chắp tay với Triệu Đại Thúy: "Sư phụ ở trên cao, cho đồ đệ lạy một cái."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/thap-nien-90-nu-than-tham-doc-tam/chuong-167-phu-nu-bay-gio-deu-manh-me-the-sao.html.]
Triệu Đại Thúy thấy thân hình Triệu Trọng Vũ khỏe khoắn, mặt mày dễ mến, cả người toát ra vẻ lanh lợi. Bà ấy nghĩ nếu mở tiệm, thật ra cũng cần một người trẻ khỏe chạy việc. Anh ta lại là người nghĩa khí, nói lời giữ lời, lại là cháu ruột của mình, chẳng phải tốt hơn những người không rõ gốc gác hay sao?
Triệu Đại Thúy cười vỗ vai anh ta: "Được được được, bác tin cháu."
Triệu Trọng Vũ quay đầu nhìn Triệu Hướng Vãn: "Em Ba, về chưa?"
Triệu Hướng Vãn gật đầu: "Về thôi."
Về thôi! Đương nhiên phải về, Triệu Thần Dương có mặt mũi đến, Triệu Thanh Vân có mặt mũi đến, lẽ nào cô còn không dám đối mặt sao?
Triệu Trọng Vũ hoan hô một tiếng, vung tay lên: "Ngồi xe anh, đi thôi!"
Triệu Đại Thúy quàng khăn đỏ cho Triệu Hướng Vãn, nói với Phạm Thu Hàn: "Mượn xe đạp của dì Khâu, chúng ta cũng đi."
Triệu Bá Văn vội vàng: "Mọi người chờ cháu chút, cháu sẽ mượn xe đồng nghiệp."
Phạm Thu Hàn "ôi chao" một tiếng: "Thôi, em mượn giúp anh."
Mối quan hệ của Phạm Thu Hàn ở ngõ nhỏ này vô cùng tốt, chỉ cần hô một tiếng, mượn hai chiếc xe đạp là chuyện dễ dàng.
Năm người, ba chiếc xe, đi nhanh về phía thôn họ Triệu.
Hôm nay là ngày ông công ông táo, thôn dân ở thôn họ Triệu đều bận rộn dọn dẹp đón tết, sau khi xem một chút náo nhiệt ở nhà Tiền Thục Phân, họ đều trở về nhà mình, chỉ còn lại vài người lớn tuổi đức cao vọng trọng ở lại với Triệu Thanh Vân.
Triệu Trọng Vũ đoán không sai, Tiền Thục Phân đã chuẩn bị một bữa trưa phong phú, nhưng không đợi anh ta. Bữa ăn ông Công ông Táo của nông gia có cá, có thịt, có trứng, màu sắc và hương vị đầy đủ, nhưng Triệu Thanh Vân và Triệu Thần Dương lại ăn không thấy ngon.
Tám năm đã trôi qua, Triệu Thần Dương trở về nhà cũ cảm giác nhiều chuyện khác hẳn so với kiếp trước.
Kiếp trước, anh cả thật thà vô dụng giống như cha, cắm đầu làm việc ở ruộng. Nhưng tám năm không gặp, anh ấy đã tốt nghiệp đại học, trở thành dược sĩ.
Kiếp trước, anh hai lười biếng, mê cờ bạc, là kẻ lang thang vô tích sự trong làng. Bây giờ, anh ta lại chăm chỉ làm việc ở thành phố lớn để học nghề.