Thông báo
🔥[SỰ KIỆN ĐẶC BIỆT] CHÀO HÈ – NHÂN ĐÔI GIẢI THƯỞNG ĐUA TOP 🔥 Xem chi tiết

Thập Niên 90: Nữ Thần Thám Đọc Tâm - Chương 144: Đôi Mắt Mờ Đi Vì Nước Mắt Nhưng Lại Lóe Lên Một Tia Hy Vọng Yếu Ớt

Cập nhật lúc: 2025-07-02 02:10:02
Lượt xem: 1

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/8ztMU97GTZ

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Đinh Lan không hề động đậy, cam chịu cơn thịnh nộ của mẹ.

Trong suốt một năm bị bắt cóc, Đinh Lan đã trải qua rất nhiều đau khổ. Từ một đứa con cưng của trời rơi xuống thành vợ của một người đàn ông ở nông thôn, từ một thiếu nữ ngây thơ trở thành công cụ để thỏa mãn dục vọng, từ một cô gái lương thiện trở thành cỗ máy sinh sản, bị lừa dối, bị cưỡng bức, bị lăng nhục, đủ mọi nỗi đau đớn khiến người ta phải sụp đổ.

Những nỗi đau ấy, Đinh Lan đều đã vượt qua.

Nhưng hôm nay, những lời trách móc, phủ nhận đến từ mẹ như chiếc roi quất vào tâm hồn Đinh Lan, khiến cô ấy đau đớn không nói nên lời, cô ấy cảm thấy mình không thể chịu đựng thêm được nữa.

[Tôi là một tội nhân, tôi chính là một tội nhân.]

Đinh Lan lặp đi lặp lại câu nói này trong lòng, nước mắt từng giọt từng giọt rơi xuống chiếc áo bông rộng thùng thình, bị màu xanh đậm của chiếc áo hấp thụ, không để lại một dấu vết nào. Cô ấy không giãy giụa nữa, cúi đầu để mẹ đánh vào người, toàn bộ tinh thần của cô ấy đều bị rút cạn.

Không biết tại sao, nhìn thấy Đinh Lan bị mẹ đánh, trái tim của Triệu Hướng Vãn như bị ai bóp nghẹt, những ký ức không mấy vui về thời thơ ấu tràn về trong tâm trí.

Mẹ nuôi của Triệu Hướng Vãn, Tiền Thục Phân, vì không muốn Triệu Hướng Vãn thành đạt, sợ cô vượt mặt Triệu Thần Dương, nên bình thường bà ta không bao giờ nói với cô một lời tử tế. Bất kể Triệu Hướng Vãn đạt được thành tích gì, làm bao nhiêu việc nhà, bà ta cũng chỉ lớn tiếng trách mắng: "Tao sinh ra cái đồ c.h.ế.t tiệt mày để làm cái gì, mày chính là cái thứ nuôi tốn cơm!"

Triệu Hướng Vãn nhớ rất rõ rằng khi cô tốt nghiệp tiểu học, cô đã năn nỉ mẹ cho mình tiếp tục học, nhưng đổi lại, cô chỉ nhận được một trận đòn và những lời chế giễu cay nghiệt: "Một đứa con gái học nhiều như vậy để làm gì? Có thời gian thì đi mà nuôi thêm vài con gà cho nó đẻ trứng ăn thịt còn hơn."

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/thap-nien-90-nu-than-tham-doc-tam/chuong-144-doi-mat-mo-di-vi-nuoc-mat-nhung-lai-loe-len-mot-tia-hy-vong-yeu-ot.html.]

Nghĩ đến đây, Triệu Hướng Vãn vốn không thích can thiệp vào chuyện của người khác, ngẩng đầu lên nhìn thẳng vào mẹ của Đinh Lan: "Đừng đánh nữa! Đầu và tay của cô ấy đã bị thương rất nặng."

Mẹ của Đinh Lan sững sờ một lúc, tay phải đang giơ lên bỗng khựng lại.

Triệu Hướng Vãn quay đầu nhìn Đinh Lan: "Không phải lỗi của cô, đừng sợ."

Đinh Lan từ từ ngẩng đầu lên, nhìn Triệu Hướng Vãn, đôi mắt mờ đi vì nước mắt nhưng lại lóe lên một tia hy vọng yếu ớt.

Tuy Triệu Hướng Vãn còn nhỏ tuổi, nhưng gương mặt nghiêm nghị và thái độ nghiêm túc của cô đã khiến mẹ của Đinh Lan, người luôn coi trọng ánh nhìn của người khác, cảm thấy áp lực. Bà ta hừ một tiếng, rụt tay lại không đánh Đinh Lan nữa, gượng gạo ngồi xuống.

Bầu không khí trong toa xe rõ ràng đã yên tĩnh hơn rất nhiều.

Đinh Lan không còn quấy rối nữa, cô ấy cứ ngồi im lặng, mẹ của cô ấy cũng không mắng mỏ nữa, nhưng khuôn mặt bà ta vẫn còn u ám.

Sáu tiếng đồng hồ sau, tàu hỏa màu xanh cuối cùng cũng đến huyện La. Triệu Hướng Vãn cầm hành lý đứng dậy, mẹ của Đinh Lan ngồi bên cạnh cũng bắt đầu chuẩn bị xuống xe.

Triệu Hướng Vãn liếc nhìn Đinh Lan đang ngồi im lặng một bên, nhớ lại những lời thì thầm trong lòng cô ấy mà cô đã nghe suốt dọc đường.

[Bà lão trên tàu đó giả vờ đáng thương giỏi thật, nói gì mà con trai làm việc ở thủ đô, giờ đang bị bệnh nặng phải nhập viện, bà từ dưới quê lên thăm con trai, nhưng đây là lần đầu tiên bà đi xa nên không biết gì cả, muốn tôi đưa bà ấy đến bệnh viện số một.]

[Tại sao tôi lại tin bà chứ? Chỉ vì ánh mắt đáng thương của bà, làm tôi nhớ đến bà ngoại. Nếu một ngày nào đó tôi bị bệnh, người bà chưa bao giờ ra khỏi làng quê của tôi cũng sẽ bối rối như vậy phải không? Vì lòng thương cảm, nên tôi đã luôn ở bên cạnh bà, dẫn bà xuống tàu. Không ngờ vừa bước ra khỏi ga, đã có hai người từ một chiếc xe tải nhỏ đỗ bên đường bước xuống, rồi... tôi bị đánh thuốc mê và bị bán vào sâu trong núi.]

Loading...