Làm thế nào đây?
Triệu Thanh Vân và Phan Quốc Khánh đều tình nghi g.i.ế.c nhưng đều đủ chứng cứ.
Nhờ thuật suy nghĩ, Triệu Hướng Vãn rõ hung thủ g.i.ế.c chính là Phan Quốc Khánh, nhưng nghĩ cách một câu là thể khoá chặt , đáng ghét!
Triệu Hướng Vãn híp mắt một cái, ánh mắt sắc bén đón nhận ánh mắt của Phan Quốc Khánh.
Phan Quốc Khánh vốn đang chút đắc ý, nhưng hiểu tại khi thấy dáng vẻ sợ hãi của Triệu Hướng Vãn, trong lòng cảm thấy chột , vội vàng cho qua, đó cúi đầu xuống.
[Cô cảnh sát giống những khác, ánh mắt cô hệt như tia X trong bệnh viện , thể thấu thứ. Ha, mà cho dù cô thấu thì chứ, chắc cô thể để con khốn mở miệng chuyện ? Nửa đêm nửa hôm, ai thể thấy bóp c.h.ế.t con khốn đó chứ? Ha ha.]
“Đội trưởng Hứa.”
Hà Minh Ngọc gõ cửa phòng thẩm vấn, lúc vẻ mặt cô trông chút hưng phấn.
Hứa Tung Lĩnh gật đầu một cái, kết thúc thẩm vấn, dậy rời khỏi phòng.
“Có chuyện gì?” Đứng ở hành lang, mặt Hứa Tung Lĩnh chẳng nổi một nụ châm biếm, vốn cho rằng thể cạy miệng Phan Quốc Khánh, ngờ tên kiên định như thế.
Hà Minh Ngọc thấp giọng, lên tiếng báo cáo: “Đội trưởng Hứa, bên phía Lưu Lương Câu phát hiện vật chứng mới.”
Hứa Tung Lĩnh cảm thấy hứng thú: “Là cái gì?”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/thap-nien-90-nu-than-tham-doc-tam/chuong-135-phu-them-mot-cau-chuyen-tinh-cam-cho-viec-ngoai-tinh-cua-bon-ho.html.]
“Một quyển nhật ký, là nhật ký của Ông Bình Phương.”
Quyền nhật ký? Cái khá hiếm thấy.
Hai mắt Hứa Tung Lĩnh sáng lên: “Đi! Đi xem thử một chút.”
Trong đầu Triệu Hướng Vãn thoáng hiện lên câu của Phan Quốc Khánh, trong lòng bật một suy nghĩ, để c.h.ế.t mở miệng chuyện? Bây giờ khéo ?
Hà Minh Ngọc giải thích.
Trong chiếc túi xách do Ông Bình Phương để một chùm chìa khoá, trong đó một chiếc khóa bằng bạc nhỏ, cũng dùng để mở thứ gì, khi tổ trọng án từng thảo luận qua nhưng cũng đưa kết luận. Cho đến khi bắt Phan Quốc Khánh, tới nhà lục soát, bọn họ tìm thấy một quyển nhật ký khoá cẩn thận trong tủ quần áo của Ông Bình Phương, lúc mới hiểu tác dụng của chiếc chìa khóa bạc .
Sau khi mở quyển nhật ký , nét chữ phần ngây thơ đập mắt họ, xong khi xong, tập thể tổ trọng án đều rơi trầm tư.
Một hồi lâu, Hà Minh Ngọc thở dài một câu: “ là khờ quá.”
Kể từ đầu tiên thấy Triệu Thanh Vân ở quán cà phê, từ sự phong độ nhẹ nhàng, sự dịu dàng, ấm áp và lễ độ, cho tới mấy lời chín chắn của ông khiến Ông Bình Phương rơi lưới tình. Quyền nhật ký ghi bộ tình cảm Ông Bình Phương dành cho Triệu Thanh Vân, sự sùng bái cũng như rời xa ông.
Biết rõ đối phương gia đình, rõ bản và Triệu Thanh Vân sẽ tương lai, nhưng Ông Bình Phương vẫn dẫn , dệt nên một bức tranh tình yêu đẽ trong quyển nhật ký của .
Hứa Tung Lĩnh : “Quyền nhật ký chỉ thể chứng minh Ông Bình Phương yêu Triệu Thanh Vân mà thôi, phủ thêm một câu chuyện tình cảm cho việc ngoại tình của bọn họ, để mối quan hệ đắn trở nên bớt xí hơn mà thôi.”
Hà Minh Ngọc chỉ một đoạn: “Đội trưởng Hứa, xem chỗ .”
“Chỉ cần nghĩ tới gương mặt xí của Phan Quốc Khánh, chẳng còn chút tâm trạng nào mật cùng cả. Còn Triệu Thanh Vân, cho dù ngoài bốn mươi nhưng vóc vẫn giữ gìn , nào phì , cánh tay đụng tới là lỏng bỏng giống Phan Quốc Khánh chứ…”
Chu Phi Bằng đưa tay chặn cô : “Được Hà Minh Ngọc, cô đừng nữa, tiếp cả thấy thoải mái.”